Ta xa biển, xa cái thị trấn nghèo,xa gia đình để đi vun trồng cho những ước mơ. Ta lại về với biển, với cái thị trấn nghèo, với tổ ấm của ta để ta tìm lại tình yêu thương và sự thanh tịnh.
Về với biển, ta sẽ phóng xe thật nhanh, thật nhanh đứng trên tàu nhìn xuống biển và héc lên thật to, thật to để quên đi những muộn phiền, cay đắng của đời thường.
Ta sẽ quên đi quá khứ, để ta sống trong hiện tại chỉ có ta với biển. Xin lỗi biển, ta về với biển lần này với 1 tâm trạng vô cùng tồi tệ. Ta nhớ biển, nhớ quê, nhớ nhà.
Chưa lúc nào ta chênh vênh, lạc lõng và mất phương hướng như lúc này, ta muốn về bên biển. Nhớ những buổi sáng đi tắm biển ngắm mặt trời mọc đỏ rực, những buổi hoàng hôn bên biển ta lang thang đi dạo bờ cát, những buổi tối ngồi bên quán cafe nhìn ra biển...ta sống lại những kỉ niệm ta với biển,
đợi TA SẼ VỀ.....
Ta về với cái thị trấn đã gắn liền với 1 thời ấu thơ khờ dại và ngu ngơ của ta
Ta về với ba mẹ, với chị hai, với thằng cháu lém lĩnh dễ thương của ta
Ta về với tổ ấm của ta,nơi đã chấp cánh cho ta vào đời và sẵn sàng dang rộng tay để đón ta trở về sau những vấp ngã đâu đời của ta.
Ba mẹ ta đã từng nói: " bất cứ khi nào con cảm thấy mệt mỏi,không chịu được thì về với ba mẹ, không nơi đâu bằng gia đình mình con ạ "... thưa ba mẹ con sẽ về.
TẠM BIỆT.....
Tạm biệt cái thánh phố ồn ào náo nhiệt này,
Tạm biệt những con đường nơi ta đã đi qua
Tạm biệt những kỉ niệm thât đẹp
Tạm biệt những người xung quanh ta
Tạm biệt anh - tinh yêu của ta.
Sau những vấp ngã, những dại khờ ta tìm cho tâm hồn 1 nơi ẩn náu, không biết à ta có quá yếu đuối hay không? Nhưng ta thật sự muốn lấy lại cân bằng cuộc sống, muốn rèn luyện để ta mạnh mẽ hơn, ta trưởng thành hơn. Xa thành phố này, ta chưa hề nuối tiếc điều gì, ngoại trừ anh_tình yêu của ta.
Ta yêu 1 anh sinh viên Bách Khoa, 1 người cũng đến từ thành phố biển,1 người mà đối với ta là tuyệt vời. Ta và anh đã vượt qua giữa biển người mông mênh mà tìm đến với nhau, yêu nhau, tưởng chừng như chúng ta không thể rời XA nhau nửa bước. Ta và anh là 2 mãnh vỡ ghép lại để tạo nên 1 tình yêu bền vững... Nhưng ta đã đánh mất nó,để anh thất vọng và xa ta, xa mãi mãi...
Làm sao ta quên được những tháng ngày hạnh phúc ngắn ngủi nhất của ta với anh.
Nhớ buổi cafe cùng anh,từ trên lầu 17 nhìn xuống dòng đời xuôi ngược anh nói vơi ta: "em nhìn kìa, đẹp không? 1 chiều là đèn đỏ, 1 chiều là đèn vàng, cứ xuôi ngược nhau" bây giờ ta mới nhận ra ta và anh cũng nhưng dòng đèn kia, cứ ngược xuôi nhau, không tìm thấy nhau để rồi xa nhau.... nhưng nếu anh và ta yêu nhau, chúng ta sẽ quay đầu là bờ, chỉ cần quay đầu lại thì du đã cách xa nhau đến mức nà cũng có thể tìm thấy nhau, bên nhau 1 lần nữa.
Nhớ cái nắm tay đầu tiên của anh, anh nói:" anh chỉ thích nắm 1 ngón tay em thôi". Bây giờ ta mới nhận ra anh nắm tay tôi thật lõng lẽo nên bất cứ lúc nào anh cũng có thể buông tay ta khi ta đang cùng anh đi trên chặng đường tình yêu. Xin anh hãy nắm chặt lấy bàn tay em, và đừng buông tay em ra bất cứ khi nào nữa anh nhé!
Nhớ
những đêm ta ngồi tựa vào bờ vai vững chắc của anh, chúng ta chỉ ngồi ,im lặng và nhìn..., ta ước gì thời gian lúc ấy dừng lại để ta được bên anh mãi mãi...
Nhớ
những buổi trưa ta và anh cứ chạy, chạy mãi mà không biết đi đâu, đi bất cứ nơi đâu miễn có anh và ta, mặc cho cái oai bức của buổi trưa tháng 3 Sài Gòn làm chúng ta mệt nhoài anh nhỉ?
Nhớ
hôm 27.3 là Birthday của ta và anh. 1 buổi chiều mưa lặng lẽ, ta ngồi sau anh, ôm anh thật chặt, thật chặt. Ta và anh đã có những khởi đầu cho 1 tình yêu bền vững. 19 tuổi đời ta bước sang 1 trang mới, ta hạnh phúc ngất ngây vì ta và anh yêu nhau... chúng ta cùng ước nguyện dưới nhà Thờ, cùng thổi nến và anh nói với ta: "tụi mình phải cưới nhau vợ nhé, anh iu vợ quá àh"!
Nhớ
cái bộ dạng tất bật của anh khi anh giành thời gian vào bếp trổ tài nấu nướng cho ta.
Nhớ
lúc anh mắng ta: "em đúng là chẳng có tích sự gì cho đời,sao em con nít quá vậy?"
Nhớ
lúc ta và anh giận nhau, ta ngang bướng,lì lợm làm anh buồn.
Dù nhớ anh, nhớ những kỷ niệm nhưng đó mãi mãi chỉ là kỉ niêm. Ta nhớ anh ,nhớ đến điên dại mà không dám gọi tên anh. ở nơi đâu ta cũng nhớ anh. Cứ mỗi lần qua cái siêu thị ta thấy bóng dáng ta đứng đó chờ anh, ngày ấy ta khờ dại, ngu ngơ cứ mỗi lầ anh đến trễ ta giận anh. Uớc gì được quay trở lại, để ta được bồi hồi, được bồi hồi chờ anh, dù là anh đến trể mấy ta cũng vui ...
Ôi! nhớ qua đi thôi! những kỷ niệm cứ lần lượt ùa đến. Những khoảnh khắc ta và anh, ta sẽ không bao giờ vùi dập nó cùng quá khứ. Vì tình yêu chúng ta sẽ không bao giờ cách xa.
Sau cơn mưa trời lại bừng sáng. Nỗi đau nào cũng sẽ chữa lành,giận hờn nào cũng sẽ hết.VÀ TÌNH YÊU chúng ta lại như xưa, em tin là như vậy, em sẽ sống bằng niềm tin ấy và chờ anh.
Tình yêu chúng ta chưa bao giờ lụi tắt và sẽ không bao giờ vụt tắt. Dù gió có thổ, dù bão có đến thì ngọn lủa tình yêu đôi ta sẽ không bao giờ tắt và bùng lên mạnh mẽ anh nhé!
Suốt những ngày qua ,ta chưa về được bên biển, ta tìm đến với cõi Niết bàn an. Đứng trước đấng thiêng liêng mà lòng ta thanh tinh hơn, nơi đó ta đã rơi những giọt nước mắt cho lời xá hối muộn màng, ta cầu xin, cầu xin sự tha thứ từ anh.Ta hứa trước đấng thiêng liêng ta hứa: "con sẽ yêu anh đến hơi thở cuối cùng, dù cay đắng, dù đau khổ con vẫn chỉ yêu anh, con không bao giờ làm tinh yêu của con thất vọng thêm lần nào nữa".
Sau những vấp ngã, ta cần sự khoan hồng, cần anh tha thứ, cần anh dang tay đón ta về, anh lại ôm ta vào lòng, ta ôm anh, ôm thật chặt để anh không rời xa ta nữa, ta sẽ khóc, nức nở như đứa con nít xa mẹ lâu ngày.
Anh ơi! hãy tha thứ cho em, hãy vì em ,vì chúng ta đã từng yêu nhau,vì em là của anh mà tha thứ cho em, anh nhé!
Chỉ còn 10 tiếng nữa ta sẽ lên xe, rời xa cái thành phố này, ta sẽ quay nhìn lại và chờ đợi, chờ 1 người sẽ không bao giờ đến ....
Giá mà. Giá mà lúc trước ta trưởng thành hơn thì đâu đến nỗi. Nếu cỗ máy thời gian quay ngược thời gian lại ta xin quay lại ngày 14/4 ta sẽ không làm anh thất vọng. 1 lần nữa cho em được nói :"I'm sorry" cho dù mai vật đổi sao rời thì trái tim ta chỉ có 1 người_là anh thôi.
Em lớn lên bên sóng biển vẫn ồn ào
Đâu biết được đời ngọt ngào bình lặng
Anh đã đến trong ngày không hẹn ước
Thoáng anh cười hạnh phúc em từng mong
Rồi từu đó bỗng thành nỗi nhớ nhung
Nỗi nhớ về anh, nhớ tha thiết
Có lẽ nào em đã yêu anh?
Thực hay mơ giữa dòng đời tấp nập?
Tình yêu mỏng manh mờ mít quá xa
Dẫu biết rắng nỗi đau nào sẽ đi qua
Chết giữa biển chiều, khiến em đau khổ
Nhưng thời gian vẫn luôn là nỗi nhớ
Nhớ về anh, không oán trách yêu thương
Em lại về bên biển vẫn ồn ào
Xoa dịu nỗi đau tình mình đã lỡ
Trên phố chiều nay sao không chờ nhau nữa?
Ta bên nhau, nhưng cách xa nghìn trùng
( tặng anh_tình yêu của em )
TẠM BIỆT THÀNH PHỐ, TA LẠI VỀ VỚI BỂN... TA ĐI KHÔNG HẸN NGÀY QUAY LẠI!