Cộng Đồng Teen-Sân chơi dành cho teen 9x
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Cộng Đồng Teen-Sân chơi dành cho teen 9x

xin chào các bạn. đây là diễn đàn chung của mọi người
 
Trang ChínhTrang Chính  Gửi TDYTGửi TDYT  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  shop huân chuơngshop huân chuơng  shop thú nuôishop thú nuôi  shop avatar-animeshop avatar-anime  úp ảnhúp ảnh  game caro onlinegame caro online  shop vípshop víp  shop nhẫn cuớishop nhẫn cuới  NhạcNhạc  
phản ánh 2be Trả lờiphản ánh 2be - 13 Trả lời
nhi nhỏ nhắn Trả lờinhi nhỏ nhắn - 12 Trả lời
làm pạn gái của anh, em nhé! Trả lờilàm pạn gái của anh, em nhé! - 10 Trả lời
tuyen ck nek hjhj Trả lờituyen ck nek hjhj - 10 Trả lời
Tổng hợp những bài thuốc Cổ Truyền có thể chữa nhiều bệnh Trả lờiTổng hợp những bài thuốc Cổ Truyền có thể chữa nhiều bệnh - 9 Trả lời
thong bao tuyen thanh vien Trả lờithong bao tuyen thanh vien - 7 Trả lời
Trái tim của Gió Trả lời Trái tim của Gió - 7 Trả lời
: Chuyện Tình Hoàng Tử! Trả lời: Chuyện Tình Hoàng Tử! - 6 Trả lời
Hot Girl Sam Trả lờiHot Girl Sam - 6 Trả lời
Admin Vào Đây Nhé =]]z Trả lờiAdmin Vào Đây Nhé =]]z - 5 Trả lời
loren kid lượt xemloren kid - 5932 Xem
girl xinh dey xem dung` chay :face: lượt xemgirl xinh dey xem dung` chay :face: - 5081 Xem
hình avatar dễ thương lượt xemhình avatar dễ thương - 1838 Xem
ảnh của Zyp Lyly tap2 lượt xem ảnh của Zyp Lyly tap2 - 1783 Xem
hot boy lượt xem hot boy - 1634 Xem
Huỳnh Thi 1995 lượt xemHuỳnh Thi 1995 - 1549 Xem
gilr xinh 13t lượt xemgilr xinh 13t - 1489 Xem
HOT GIRL lượt xem HOT GIRL - 1461 Xem
[Series] Hoạt hình 3D Tam Quốc Diễn Nghĩa - 3D Cartoon Three Kingdoms lượt xem[Series] Hoạt hình 3D Tam Quốc Diễn Nghĩa - 3D Cartoon Three Kingdoms - 1285 Xem
Cafe Halloween lượt xemCafe Halloween - 1258 Xem
lido-skid nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Fri May 09, 2014 5:04 pm ...
:trang web này giờ bỏ cũng uổng nhỉ ai rãnh ghé thăm nhá :12.gif: :12.gif: :12.gif: :12.gif: :12.gif:
Never Give Up nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Wed Nov 28, 2012 11:13 am ...
:- Chúc mọi ngừoi online vui vẽ
lido-skid nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Sat Oct 27, 2012 10:08 am ...
:chúc mọi người onl vui vẻ :16.gif:
lido-skid nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Thu Oct 25, 2012 11:08 am ...
:@@! giới thieu web cho mọi người nhaz pà kon :15.gif:
lido-skid nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Mon Oct 22, 2012 12:10 pm ...
:giới thiệu web cho mọi ng nkaz :28.gif:
lido-skid nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Sun Oct 21, 2012 9:13 pm ...
:chúc mọi người onl vui vẻ :18:
lido-skid nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Sat Oct 13, 2012 9:58 pm ...
:chém gió nào ae jocolor
lido-skid nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Wed Oct 10, 2012 10:06 am ...
:hiện tại admin rất bận k thể quản lý web dc nên sẽ nhờ sieu giúp đở trông coi web silent
lido-skid nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Mon Oct 01, 2012 5:11 pm ...
: Laughing chúc mọi người có 1 ngày vui vẻ tại forum Biên Hòa-Home chúng tôi hảy giới thieu web cho mọi người nkaz Laughing
lido-skid nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Sun Sep 30, 2012 10:12 pm ...
: Neutral hãy giớii thieu web cho mọi người nhé
lido-skid nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Sun Sep 30, 2012 8:41 pm ...
: Razz Razz Razz chúc mọi người có 1 đêm trung thu zz bên gd..ng than và bạn bè nkazzz @@
lido-skid nhắn với»kubeo
gửi vào lúc Thu Sep 27, 2012 11:28 am ...
:post nhìu bài lên nkaz
lido-skid nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Thu Sep 27, 2012 9:35 am ...
:@@
lido-skid nhắn vớitất cả thành viên
gửi vào lúc Sat Aug 18, 2012 1:23 pm ...
:chúc mọi người onl vui vẻ và hp tại ABT...hãy giới thiệu web mìh cho bạn bè và người thân nhé
lido-skid nhắn vớitất cả thành viên
gửi vào lúc Sat Aug 18, 2012 2:22 pm ...
:thành vien trong web giúp admin giói thiệu web nhaz hihi
KuBeo nhắn vớiTat ca thanh vien
gửi vào lúc Sat Aug 18, 2012 1:08 pm ...
:chuc' cac' ban 1 ngay` online that vui va hanh phuc

Trái tim của GióXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Thu Sep 06, 2012 10:48 am
khong dam yeu
 Trái tim của Gió Bgavat18
 Trái tim của Gió Bgavat10 Trái tim của Gió Bgavat12 Trái tim của Gió Bgavat13
 Trái tim của Gió Bgavat15
avatar
 Trái tim của Gió Bgavat17
 Trái tim của Gió Bgavat19 Trái tim của Gió Bgavat21 Trái tim của Gió Bgavat22
Biên Hòa Home-anhpro
Tước HiệuTHÀNH VIÊN CHÍNH THỨC

THÀNH VIÊN CHÍNH THỨC
Hiện đang:

post post : 76 Points Points : 19682
thanks thanks : 1
avatar avatar :  Trái tim của Gió 50 Tâm Trạng Tâm Trạng :  Trái tim của Gió Ratdethuong avatar-dulieu : 57,11580|47,11460|50,11844|49,10860|64,12636|51,11470|48,12281|58,12259|66,11449
Birthday Birthday : 10/12/1998 ngày gia nhập : 11/07/2012 Age : 25
châm ngôn sống châm ngôn sống : khong dam yeu

Profile anhpro
post post : 76
Points Points : 19682
thanks thanks : 1
avatar avatar :  Trái tim của Gió 50
Tâm Trạng Tâm Trạng :  Trái tim của Gió Ratdethuong
avatar-dulieu : 57,11580|47,11460|50,11844|49,10860|64,12636|51,11470|48,12281|58,12259|66,11449
Birthday Birthday : 10/12/1998
ngày gia nhập : 11/07/2012
Age : 25
châm ngôn sống châm ngôn sống : khong dam yeu

 Trái tim của Gió Vide10

Bài gửiTiêu đề: Trái tim của Gió
Loading

khong dam yeu
Tiêu đề: Trái tim của Gió

Giới thiệu truyện :

Tác phẩm xoay quanh câu chuyện về 1 cô bé, 3 chàng trai và trái tim của Gió. Liệu những chàng trai có đơn giản như vẻ bề ngoài của họ? Ai là thiên thần? Ai là ác quỷ? Và liệu ai sẽ khiến cô bé Băng Di-chủ nhân Trái tim của Gió rung động thực sự? Từ cuộc sống đời thường cho đến những chuyện xảy ra trong thế giới thần thoại : lúc thiết tha, xúc động; lúc dữ dội, gay cấn…Hi vọng tất cả sẽ đem đến cho người đọc sự phong phú về cảm xúc…Mong dược mọi người ủng hộ…hìhì.



CHAP 1 : Phong thần

Tôi quen Phong trong một hoàn cảnh khá đặc biệt. Đó là một ngày mưa, tôi ngồi đợi chuyến xe bus cuối cùng trong ngày với một cậu con trai. Ngồi đợi hồi lâu nhưng không ai nói với ai câu nào. Khi xe bus đến, chỉ mình tôi lên, cậu con trai vẫn ngồi đó. Tôi lấy làm lạ nhưng cũng không mấy bận tâm… Và chiếc xe rời bến.
Về đến nhà, tôi mới chợt nhớ ra là mình đã để quên điện thoại ở ghế chờ. Tôi vộ vã phóng xe ra bến nhưng chẳng còn chiếc điện thoại nào nữa. có lẽ nó đã nằm gọn trong túi của cậu bạn kì lạ kia rồi. Mà không, không có gì kì lạ ở đây cả, cậu ta không lên xe chắc đơn giản là vì có “ý đồ” với chiếc điện thoại của tôi rồi… Sáng hôm sau, một số lạ gọi vào điện thoại bàn nhà tôi. Là giọng của một tên con trai : “Bạn gì ơi…Bạn để quên diện thoại ở bến xe bus… Bạn cho tớ địa chỉ để tớ gửi lại…”
ồ hóa ra cậu ấy không như tôi nghĩ… Cậu ấy không phải kẻ xấu…
Tình bạn của chúng tôi bắ đầu như vậy, cho đến bây giờ cũng đã được bốn năm. Bốn năm, đủ cho một tình bạn bền vững. Nhưng nói thật, chưa bao giờ tôi dám chắc điều đó, chẳng hiểu tại sao lúc nào tôi cũng sợ Phong rời xa tôi và biến mất mãi mãi… Tôi luôn có những linh cảm tiêu cực đến điên rồ… Một lần vì không kiềm chế nổi, tôi buột miệng thốt lên :
- Có bao giờ cậu biến mất khỏi cuộc sống của tớ không?
- Có chứ ! – Phong bình thản đáp.
- Tại sao? – Tôi hốt hoảng.
- Vì lúc ấy tớ chết rồi còn đâu.
Tôi thở phào đấm cậu bạn một cái rõ đau.
- Cứ làm tớ sợ.
Quả thật là tôi sợ. Kể cả những lúc đứng ngay cạnh cậu ấy, tôi vẫn có cảm giác đó. Bởi giữa chúng tôi dường như luôn có một sợi dây vô hình ngăn cách… Sợi dây đó cứ dần dần kéo cậu ấy đi mãi…đi mãi…xa tít. Cũng như Gió, Phong thườg xuất hiện đột ngột rồi lại vội vã ra đi. Đôi lúc, cậu đạp xe 15 cây số chỉ để xuống trường đưa cho tôi xem một cuốn sách khoa học mà cậu ấy mới tìm mua được. Phong không thuộc diện đẹp trai nổi bật, cũng không lạnh lùng sắt đá như mẫu thần tượng làm bọn con gái bây giờ chết mê. Phong chỉ bình thường như bao người khác… Nhưng riêng với tôi, khuôn mặt sương sương, sống mũi cao gầy cùng đôi mắt chứa đựng bao diều bí ẩn đó lại rất đặc biệt. Và tôi hiểu rằng tình cảm của tôi dành cho cậu ấy không đơn thuần chỉ là thứ tình cảm bạn bè, nhưng tôi sẽ giấu kín, như vậy có lẽ tốt hơn.
Một buổi chiều Chủ Nhật, Phong rủ tôi đạp xe dạo phố. Hai đứa đi song song im lặng hồi lâu rồi Phong bất chợt lên tiếng :
- Cậu có nghĩ là mình sẽ thích tớ không?
- Huh??? – Tôi thốt lên, gần như ngạt thở.
- Đừng thích tớ nhé !
Sốc. Tôi đột ngột bóp phanh, ném cho Phong một ánh nhìn kinh ngạc.
- Cậu nói gì cơ???
- Đừng-thích-tớ-nhé… - Giọng cậu ấy dần chìm trong hơi thở… Chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng chắc nịch. Tôi ngớ người ra như một đứa chưa từng biết tiếng Việt nhưng nhanh thôi, tôi lại trấn tĩnh được và cố tỏ vẻ thản nhiên :
- Yên tâm ! Tớ…không bao giờ thích cậu đâu…
Phong cười, nụ cười bí hiểm nhất mà cậu ấy dành cho tôi từ trước tới giờ… Cậu ấy chỉ cười như thế, chẳng nói gì thêm nữa… Điều đó càng làm tôi khó chịu. Tại sao Phong lại nói như vậy? Phong biết điều gì? Hay chỉ là một câu nói đùa bâng quơ nhưng vô tình “trúng tim đen” của tôi?... Rốt cuộc tôi vẫn không sao hiểu nổi.
Sau ngày hôm đó, chúng tôi không gặp nhau. Vì Phong bận hay là vì cậu ấy cố tình lảng tránh? Tôi không biết nhưng thật sự là tôi nhớ Phong… Nhớ nhưng không biết làm sao… Phong đã bảo “đừng thích tớ” còn gì… Có thể cậu ấy nói đùa nhưng vì cái tính luôn quan trọng hóa mọi vấn đề nên tôi tin là thật… Tôi không có can đảm để gọi điện cho Phong… Chỉ sợ nói ra điều ngu ngốc nào đó thì cơ hội được tiếp tục làm bạn với Phong của tôi cũng chẳng còn nữa.
Một tối, tôi đang ở nhà thì nghe tiếng chuông cổng. Là Phong.
- Có chuyện gì thế? – Tôi không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
- Xin phép đi với tớ một lát được không?
- Đi đâu cơ???
- Bí mật… - Phong đáp, chậm rãi và nhấn mạnh.
Tôi hơi chần chừ nhưng cũng gật đầu :
- ừm, chờ chút .
Lúc đó mới chỉ 7 rưỡi, hơn nữa người tôi xin phép đi cùng lại là Phong nên ba nẹ tôi đồng ý ngay. Hai người rất quý và tin tưởng Phong, tôi biết điều đó.
Suốt đoạn đường dài, Phong im lặng, tôi cũng chẳng lèo nhèo hỏi thêm. Kệ, để xem cậu ấy định làm cái gì.
- Có tò mò không? – Cuối cùng thì Phong cũng phải lên tiếng trước.
- Bình thường. – Tôi đáp cộc lốc, kiểu như đang giận dỗi.
Phong cười khe khẽ rồi lại im lặng. Tôi thở dài, hơi hối hận về cách cư xử của mình. Chiếc xe cứ đi…chầm chậm, im lặng và ngột ngạt. Cuối cùng cũng dừng lại.
- Đi theo tớ nào ! – Phong nháy mắt, kéo tay tôi.
Bàn tay cậu ấy như có một thứ phép thuật mạnh mẽ khiến tôi cứ vô thức bước theo… Đôi chân tôi như rời khỏi mặt đất, toàn thân nhẹ bẫng, đầu óc trống rỗng và mắt thì trĩu nặng… Mọi cảnh vật đều nhạt nhòa và mờ ảo.

1…2…3 ngôi sao…cả thiên hà đều bừng sáng lấp lánh… Tôi từ từ mở mắt… Một giấc mơ cổ tích??? Tôi mỉm cười và bắt đầu bước nhẹ trên những đám mây… Đến gần một ngôi sao, chạm tay vào vật thể tinh tú đó… Tôi thích thú reo lên rồi chạy nhảy khắp nơi, nắm mây, xê dịch các vì sao… Đang mải mê với những trò ngịch ngợm, bỗng một giọng nói trầm ấm, quen thuộc vang lên :
- Điều ước trong dịp sinh nhật thứ 17 của cậu chính là đây nhỉ ?
Tôi quay lại… mắt mở to nhìn về phía cậu con trai đứng cách đó khoảng vài chục bước chân… Cậu ấy tiến lại gần, khuôn mặt dần rõ ràng quen thuộc.
- Phong??? – Tôi thốt lên- bằng cách nào mà cậu lạc vào giấc mơ của tớ?
Phong cười đẹp tựa thiên sứ.
- Cậu nghĩ đây là mơ?
- Tất nhiên rồi, không lẽ là thật.
- Là thật đấy !
- Ha ha ha – Tôi phá lên cười khoái trí.
- Cậu không tin à? – Giọng Phong bỗng nghiêm túc lì lạ.
- Dĩ nhiên tớ tin… giấc mơ thật là giấc mơ !
- Thế thì… - Tay Phong bất chợt siết mạnh tay tôi – trong mơ có cảm giác này không?
- …có thể chứ… - Tôi vẫn cứng đầu – Thôi không tranh cãi nữa, tụi mình đi chơi đi, sắp sáng rồi tiếc lắm…
Cốc.
- á… sao cốc tớ???
Phong im lặng nhìn tôi…1 giây… 2 giây… rồi 3 giây… như có một luồng điện chạy dọc sống lưng, tôi giật mình, khó nhọc thốt lên :
- Cậu… cậu… vừa rồi…
- ế. – Phong gật đầu.
- ế gì chứ??? – Tôi nhăn nhó, cố tình không hiểu.
- Cậu biết mà… trong mơ không thể có cảm giác thật đó…
- Không… không… tớ…
- Băng… bình tĩnh nghe tớ nói… tất cả đều là thật…
- Không đâu… - Tôi lắc đầu – là… là mơ thôi…
- Nếu là mơ thì cậu tỉnh dậy đi ! Tỉnh dậy xem nào !
ấ nhỉ???... Phải dậy thôi, dậy ngay thôi… Nhưng bằng cách nào??? Bằng cách nào để dậy???
- Băng ! Cậu phải tin ! – Phong đặt tay lên vai tôi, ánh mắt xoáy sâu, thuyết phục.
Tôi như muốn phát điên… Bằng 17 năm tồn tại, chưa bao giờ tôi tin trên đời này lại những con ngưpừi mang quyền năng phép thuật. Đó là điều hết sức nhảm nhí… Vậy mà, trong tình huống này, tôi bỗng mất phương hướng…
- Xin lỗi… tớ không cố ý làm cậu sốc đâu… chỉ vì tớ muốn làm điều gì đó cho cậu…trước khi…
- Khoan đã… chuyện này… chuyện này…
Thật sự tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu, chẳng biết làm gì để gỡ rối cho cái mớ bòng bong trong đầu.
- Tớ dẫn cậu đi chơi nhé, Băng !
- Thật ra… cậu là ai ???
Trước câu hỏi tưởng chừng đơn giản của tôi, Phong bỗng đứng sững.
- Cậu là ai ??? Là ai mới được chứ… - Tôi nhắc lại, nhấn mạnh hơn.
- Là Phong…
- Không ! Không phải ! – Tôi gào lên một cách điên khùng – nếu đây không phải mơ thì…cậu nói dối… cậu không phải người bình thường…
- Tớ-là-Phong-thần !


Sốc. Đầu óc tôi quay cuồng… “Phong thần” – cái tên thật quen trong những bộ phim kiếm hiệp Trung Quốc, mà không, ở ngoài đời cũng có… nhưng là biệt danh người ta đặt cho nhau.
- Là…Thần Gió??? – Tôi nheo mắt, cố trấn tĩnh lại.
- ừ.
- Phong à… Tớ không thể tin được…
- Tớ biết ! Nhưng cậu sẽ tin thôi… Nắm tay tớ nào…
- … ???
- Bay nhé !!!
Chưa kịp phản ứng, toàn thân tôi đã được nhấc bổng lên một cách kì lạ… Tôi không nhắm mắt, không ngủ thiếp đi… Và cũng không hề mơ… Là tôi đang bay thật sự… bay bên cạnh Phong…
- Cậu tin chưa? – Phong mỉm cười rất tươi.
- Tớ… tớ… chưa hoàn toàn… - Tôi lắp bắp, trong đầu vẫn rối lung bung.
- ưm… vậy thì… - Phong nhíu mày suy nghĩ một lát – Tớ chụp ảnh cho cậu xem nhé !
Tôi tròn xoe mắt :
- Chụp ảnh??? Nhưng cậu…đâu mang theo máy ảnh…
- Hì.Vấn đè dó đơn giản mà… Nào nào, cậu đứng vào cạnh ngôi sao kia đi !
Tôi ngoan ngoãn làm theo, trong lòng đầy tò mò.
“Tách… Tách… Tách”
Dù đã phần nào tin Phong nhưng tôi vẫn há hốc miệng khi xem những tấm ảnh vừa chụp. Chứng minh xong, Phong dẫn tôi đến thật nhiều nơi trên thiên hà, những nơi mà trên đời này không ai biết đến… Bay bên cạnh Phong, tôi có dịp được ngắm cậu ấy kĩ hơn… Khuôn mặt cậu ấy toát ra một thứ ánh sáng rạng ngời… Làn da trắng gần như trong suốt… Ước gì, thời gian ngừng trôi để tôi mãi được ở bên cậu ấy, mãi được ngắm nhìn cậu ấy như thế này…
- Đến giờ về rồi ! – Phong bỗng lên tiếng phá vỡ mạch cảm xúc mông lung của tôi.
- Phong à… Tớ muốn hỏi… Cậu trả lời thật lòng nhé…
Phong gật đầu.
- Cậu đang sống ở đâu vậy ?
- Nhà tớ…
- Nhà ở dưới kia á ?
Gật đầu.
- Cậu là thần cơ mà.
- Tớ phải ở đó, vì nhiệm vụ.
- Còn gia đình cậu ???
- Dòng họ tớ, họ ở xa lắm… Nơi đó không chỉ có thần đâu…
- Mà cậu vừa nói nhiệm vụ gì cơ???
- Cái này, tớ không thể trả lời.
- Thế nếu xong cái nhiệm vụ đó… cậu sẽ đi à??? – Tôi nhìn Phong, nín thở chờ đợi.
- Lúc đầu thì là thế, nhưng bây giờ thì…có sự thay đổi…
- Cậu sẽ không đi nữa??? – Tôi gần như reo lên.
- Không. Là tớ phải đi ngay.
Câu nói của Phong khiến tim tôi nhói lên hụt hẫng… Cậu ấy sẽ đi và biến mất mãi mãi như những gì tôi linh cản trước đây???
- Vậy sao cậu còn làm bạn tớ?
- Tôi giằng tay ra khỏi Phong, trách móc.
- Đó cũng là điều mà tớ không thể trả lời, Băng à!
- Cậu bảo… lúc chết mới biến mất khỏi cuộc sống của tớ cơ mà…
- ừ.
- Lại còn ừ… không lẽ… Phong!!! – Tôi hoảng hốt nắm lấy tay cậu ấy- Cậu đi chết à?... Tại sao… Thần thì phải bất tử chứ…
- Tớ phải tham gia vào một trận tử chiến.
- Phong à… Tớ không cho phép cậu chết !!!
- Cái gì đến thì sẽ đến thôi… Bây giờ tớ đưa cậu về nhé!
Tôi vẫn bấu chặt tay Phong, cố gắng không để những giọt nước mắt trào ra.
- Bao giờ cậu đi?
- Về thôi, sáng mai cậu sẽ nhận được một món quà đặc biệt.
- Nhưng…
Chưa để tôi kịp nói hết câu, một làn gió thạt mạnh đã cuốn tôi đi… Mắt tôi lại trĩu nặng… Mọi ánh sáng chợt vụt tắt.


Chữ kí của anhpro

Tài Sản của anhpro
Thu Sep 06, 2012 10:49 am
khong dam yeu
 Trái tim của Gió Bgavat18
 Trái tim của Gió Bgavat10 Trái tim của Gió Bgavat12 Trái tim của Gió Bgavat13
 Trái tim của Gió Bgavat15
avatar
 Trái tim của Gió Bgavat17
 Trái tim của Gió Bgavat19 Trái tim của Gió Bgavat21 Trái tim của Gió Bgavat22
Biên Hòa Home-anhpro
Tước HiệuTHÀNH VIÊN CHÍNH THỨC

THÀNH VIÊN CHÍNH THỨC
Hiện đang:

post post : 76 Points Points : 19682
thanks thanks : 1
avatar avatar :  Trái tim của Gió 50 Tâm Trạng Tâm Trạng :  Trái tim của Gió Ratdethuong avatar-dulieu : 57,11580|47,11460|50,11844|49,10860|64,12636|51,11470|48,12281|58,12259|66,11449
Birthday Birthday : 10/12/1998 ngày gia nhập : 11/07/2012 Age : 25
châm ngôn sống châm ngôn sống : khong dam yeu

Profile anhpro
post post : 76
Points Points : 19682
thanks thanks : 1
avatar avatar :  Trái tim của Gió 50
Tâm Trạng Tâm Trạng :  Trái tim của Gió Ratdethuong
avatar-dulieu : 57,11580|47,11460|50,11844|49,10860|64,12636|51,11470|48,12281|58,12259|66,11449
Birthday Birthday : 10/12/1998
ngày gia nhập : 11/07/2012
Age : 25
châm ngôn sống châm ngôn sống : khong dam yeu

 Trái tim của Gió Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Trái tim của Gió
Loading

khong dam yeu
Tiêu đề: Trái tim của Gió

CHAP 2 : Lê Duy Phong là ai???



Sáng sớm… những tia nắng tinh nghịch len lỏi qua khe cửa, chiếu vào mặt làm tôi bừng tỉnh… Một ngày mới bắt đầu… Tôi mỉm cười nhưng ngay sau đó nụ cười vụt tắt… Phong??? Tôi đã trở về đây từ lúc nào ??? Hay tất cả chỉ là một giấc mơ ??? Tôi bật dậy, mê man chạy ra ngoài… “Bầu trời, những vì sao lấp lánh, món quà của Phong” ??? Đúng rồi, món quà…Tôi chạy vào, mắt dáo dác tìm kiếm… Sự thật, sự thật là… có một món quà nhỏ trên bàn. Như một phản xạ tôi lao đến, xé vội tấm giấy bọc bên ngoài… “Một mảnh giấy nhỏ óng ánh”… Cái quái gì thế này??? Mắt tôi như bị thôi miên, xoáy chặt vào “món quà đặc biệt”… Đầu tôi rối tung với hàng ngàn câu hỏi cần lời giải đáp… “Nhưng… không, không được…” Tôi lẩm nhẩm,cố trấn tĩnh lại. Trong tình huống này nếu cứ cuống lên thì sẽ không giải quyết được gì… Phải bình tĩnh đối diện với sự thật… Được rồi, tôi sẽ bình tĩnh… Việc đầu tiên cần làm bây giờ là phải tìm cho ra Phong… “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…” ??? Phong tắt máy ??? thôi được rồi, tôi sẽ tìm gặp cậu ấy.
- Con đi đau vậy ? vào ăn sáng đã…
- Thôi mẹ ơi, con đến nhà Phong. – Tôi đáp mà không ngoảnh lại.
Leo lên chiếc xe đạp điện,tôi lao nhanh ra ngoài đường. Khoảng 15 phút sau, ngôi nhà có hàng rào sơn trắng với dây trường xuân bao quanh hiện lên trước mắt tôi. Nhà Phong.
“ Kính coong… Kính coong… Kính coong…”
- Tìm ai ??? – Một người đàn bà lạ hoắc bước ra.
- Phong có nhà không bác ??? – Tôi vội vã, quên cả chào hỏi.
- Ai??? Nhầm nhà rồi. ậ đây không có Phong nào cả. – Người đàn bà lạnh lùng đáp.
- Bác ơi ! Nhà Phong ở đây mà ! Hay gia đình cậu ấy chuyển nhà hả bác ???
- Nhầm rồi, đây là nhà tôi.
Tai tôi ù đi, như bị ai đó cầm búa nện cho một cái thật đau. Choáng váng và rối lung bung, tôi cố hỏi lại :
- Bác ơi… bác… có gì nhầm không hả bác ???
- Ô hay nhà người ta sống ở đây mấy chục năm rồi, thôi đi chỗ khác mà tìm đi !
Cánh cửa đóng sầm lại. Nỗi hoang mang làm lòng tôi tê tái. Chuyện quái gì thế này ???
- Bác ơi!!! bác ơi !!! có gì nhầm lẫn không hả bác ??? – Tôi vẫn tiếp tục đập cửa và gào to như một kẻ khùng.
Cuối cùng cánh cửa cũng phải mở, một người đàn ông to cao bước ra, trợn trừng mắt và quát lên :
- Định phá cửa à??? Tao gọi công an bây giờ !!!
- Bác ơi ! có chuyện gì đó…nhầm lẫn… chắc chắn là thế… đây là nhà Phong…
- Nhầm con khỉ !!! Còn lải nhải nữa là tao tống cổ vào đồn đấy !!!

Sầm.
- Bác ơi !!! Bác ơi !!! – Tôi bất lực, quỵ ngã.
Taị sao ??? Tại sao lại như thế này ??? Đây là nhà Phong mà… Rốt cuộc thì thì chuyện gì đã xảy ra cơ chứ ???
Tôi điên cuồng phóng xe về nhà. Có thể mẹ tôi biết điều gì đó.
- Mẹ ! nhà Phong chuyển nhà đi đâu rồi ạ ???
- Ai hả con ?
- Nhà Phong, Phong con bác Nga ấy ạ.
- Ô hay, sao lại hỏi mẹ về cái người lạ hoắc ấy.
Toàn thân tôi như bị điện giật, tê ran, lạnh toát.
- Mẹ !!! Phong bạn con, Lê Duy Phong, Lê Duy Phong đó mẹ !!!
Mẹ tôi cười nhẹ :
- Lê Duy Phong là ai vậy con ?
- Mẹ !!!
- Sao con không bao giờ kể về cậu bạn đó ?
Lồng ngực tôi nhói lên, tưởng chừng ngẹn thở.
- Thật sự… Mẹ không nhớ gì về Phong ???
- Mẹ không biết, mà con có chơi với ai tên Phong đâu nhỉ ?
Lần này lí trí tôi hoàn toàn sụp đổ. Tôi như muốn phát điên, gào lên thật to :
- Lê Duy Phong ! Lê Duy Phong mà ba mẹ rất quý… Tại sao mẹ nói không biết ??? Tại sao mẹ cứ đùa quá đáng như vậy ???êMj sững sờ nhìn tôi.
- Con bé này, mẹ không đùa, có chuyện gì với con vậy ???
Tôi chẳng nói chẳng rằng, chỉ lao nhanh ra ngoài mặc cho mẹ tôi gọi với theo phía sau…
Tôi chạy đén gần hết nhà của từng đứa trong lớp Phong chỉ để hỏi một câu ngớ ngẩn : “Cậu có biết Lê Duy Phong không ??? Có biết không ???”… Và kết quả tồi tệ mà tôi nhận được : “Lê Duy Phong??? Là ai ???”… Đầu tôi như muốn nổ tung… Điên rồi !!! Tất cả mọi người đều điên rồi !!! Không một ai biết Phong ??? Không một ai ư ??? Sự tồn tại của cậu ấy trong 17 năm nay… Tất cả đều là vô nghĩa??? Ai đã làm ra cái chuyện điên rồ này ??? Là ai ???

Tôi lang thang trên con đường, bóng hoàng hôn dần bao trùm lên không gian… U ám và lạnh lẽo… Trên đời này không còn Lê Duy Phong nữa, không còn cậu bạn mà tôi thầm mến nữa rồi… Phong đã biến mất… không một dấu tích… Ông trời ơi ! Tôi không cam tâm, rõ ràng biết cậu ấy ở trên đó mà không thể bay lên… Điều này giống như khi con người ta biết rõ cái kim rơi xuống đáy bể nhưng chẳng tài nào tìm lại được ??? Tôi phải làm gì ??? Phải làm gì bây giờ ???
- Băng !!! Con đi đâu thế này ??? – Tiếng ba mẹ tôi gọi to phía sau.
Tôi ngoảnh lại, trong lòmg bỗng mềm nhũn…
- Sao vậy con ??? Có chuyện gì hả Băng ???
Bao nhiêu tủi hờn, uất ức đều vỡ oà thành những giọt nước mắt… Tôi ôm mặt khóc nức nở, mặc cho ba mẹ cuống quýt hỏi han…
- Con tìm Phong… Tìm cái người mà trên đời chẳng ai nhớ đến – Giọng tôi hoà cùng những tiếng nấc… Tôi biết ba mẹ đang nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc lắm… Ba mẹ có biết Phong là ai nữa đâu… Nhưng vì không thể kìm nén nổi, tôi vẫn tiếp tục nghẹn ngào :
- Cậu ấy biến mất rồi…
- Băng à !!! – Mẹ lay vai tôi như sợ tôi đang nói nhảm - …cái cậu Phong đó, cái cậu Lê Duy Phong… sao trước giờ con không hề nhắc đến, cậu ta đi đâu ???
Tôi nhếch môi cười cay đắng… Bây giờ tôi có nói gì cũng chẳng ai tin đâu vì chính tôi còn không dám tin vào cái câu chuyện quá hong đường, quá nhảm nhí này.
- Hay … nó học nhiều quá nên thành ra… - Ba khẽ nói.
Thật nực cười ! Chắc ba nghĩ tôi phát điên do áp lực học hành… ừ, cũng đau thể trách họ… Nừu đặt tôi vào vị trí đó thì tôi sẽ nghĩ như vậy thôi.
- Về đi con !!! Về nhà rồi nói tiếp…
Giờ đay tôi dã quá mệt mỏi, không còn đủ sức để làm những chuyện điên rồ nữa… Tôi ngoan ngoãn theo ba mẹ về nhà.

Cả một tuần lễ, tôi như kẻ mất hồn, tôi không nói không rằng, chỉ ngồi im, mắt đờ đẫn nhìn ra bầu cửa sổ. Ba mẹ tôi lo lắng, mời bác sĩ đến nhà, nhưng kết quả chẳng mấy khả thi. Một tối, mẹ ngồi xuống bên tôi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy thương xót :
- Con nói đi Băng, ba mẹ phải làm gì cho con bây giờ ???
Tôi im lặng, trong tim dấy lên một nỗi buồn khủng khiếp. Giá như tôi có thể nói hết cho mẹ biết. Thấy tôi vẫn không phản ứng, mắt mẹ rơm rớm, tay nắm chặt tay tôi.
- Mẹ xin con đấy ! Con nói điều gì đi, đừng làm ba mẹ sợ con à!!!
Nước mắt tôi lại trào ra, ướt đẫm cả khuôn mặt. Mẹ hốt hoảng, ôm ghì tôi vào lòng, vỗ về :
- Đúng rồi, con khóc cũng được… khóc cũng được… khóc cho nhẹ lòng đi con !
Tôi vừa khóc, vừa thiếp đi lúc nào không hay… Trong giấc mơ hình ảnh Phong ngập tràn… Nhưng hình ảnh đó mờ ảo và xa tít… bàn tay tôi chẳng thể chạm tới cậu ấy…
- Không !!! Phong !!! Phong ơi !!! Làm ơn đừng đi… đừng đi…
- Băng ! Băng ! Băng à !... Kiểu này chắc phải mời “thầy” về thôi… - Giọng ba đầy khổ tâm.
- Đành vậy… Ôi con gái tôi…

Hôm sau ông thầy bói được ba mẹ tôi mời đến. Vừa nhìn thấy ông ta, tôi phá lên cười… cười một cách điên dại. Không bận tâm đến điều đó, ông ta giở đò nghề rồi múa máy, làm phép… Trước đây, ba mẹ tôi chẳng bao giờ tin vào mấy trò mê tín, vậy mà giờ họ đứng im và cũng chắp tay thành khẩn… Tôi cười to hơn, tôi hoàn toàn bình thường, đâu có bị con ma nào nhập như lão thầy bói đó nói.
- Điên !!! Ông ta điên rồi !!!
- Băng !
- Tất cả đều điên rồi !!!
- Không được hỗn !!! – Ba tôi trợn trừng mắt, quát lên.
Trong khi mẹ vẫn nhỏ nhẹ can ba :
- Anh đừng như vậy… Con bé, tự nó có muốn điên đâu…
Những tiếng cãi vã loáng thoáng bên tai tôi rồi dần mất hẳn. Bây giờ tôi đã đến một nơi yên bình… “Phong à! Cậu hài lòng chưa ? Khi đã biến cuộc sông của tớ thành ra như thế này??? Tại sao không xoá nốt kí ức trong tớ ??? Tại sao? Tớ ghét cậu… Ghét cậu…”

Chữ kí của anhpro

Tài Sản của anhpro
Thu Sep 06, 2012 10:51 am
khong dam yeu
 Trái tim của Gió Bgavat18
 Trái tim của Gió Bgavat10 Trái tim của Gió Bgavat12 Trái tim của Gió Bgavat13
 Trái tim của Gió Bgavat15
avatar
 Trái tim của Gió Bgavat17
 Trái tim của Gió Bgavat19 Trái tim của Gió Bgavat21 Trái tim của Gió Bgavat22
Biên Hòa Home-anhpro
Tước HiệuTHÀNH VIÊN CHÍNH THỨC

THÀNH VIÊN CHÍNH THỨC
Hiện đang:

post post : 76 Points Points : 19682
thanks thanks : 1
avatar avatar :  Trái tim của Gió 50 Tâm Trạng Tâm Trạng :  Trái tim của Gió Ratdethuong avatar-dulieu : 57,11580|47,11460|50,11844|49,10860|64,12636|51,11470|48,12281|58,12259|66,11449
Birthday Birthday : 10/12/1998 ngày gia nhập : 11/07/2012 Age : 25
châm ngôn sống châm ngôn sống : khong dam yeu

Profile anhpro
post post : 76
Points Points : 19682
thanks thanks : 1
avatar avatar :  Trái tim của Gió 50
Tâm Trạng Tâm Trạng :  Trái tim của Gió Ratdethuong
avatar-dulieu : 57,11580|47,11460|50,11844|49,10860|64,12636|51,11470|48,12281|58,12259|66,11449
Birthday Birthday : 10/12/1998
ngày gia nhập : 11/07/2012
Age : 25
châm ngôn sống châm ngôn sống : khong dam yeu

 Trái tim của Gió Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Trái tim của Gió
Loading

khong dam yeu
Tiêu đề: Trái tim của Gió

CHAP 3 : Max


“Bụp... Bụp… Bụp”
- Thằng khốn… Dám động đến đại ca của tụi tao à… Chết đi ! Chết đi!
Hình như có tiếng động, mà là tiếng vũ lực rất mạnh… rất gần… Nép sau bụi cây, tôi há hốc miệng khi chứng kiến cái cảnh đánh người dã man của một đám du côn. Sao bọn người này lại đến khu vườn bí mật của tôi mà đánh nhau thế này???
“Rắc”. Cành cây tôi bám tay lên bỗng gẫy phựt. Cả đám quay lại.
- Ai ??? – Một tên, hình như là tên cầm đầu thét lớn.
Tim tôi như muốn bật ra khỏi lồng ngực, toan bỏ chạy thật nhanh nhưng toàn thân lại cứng đờ… Đám du côn dần tiến đến… Chút lí trí cuối cùng thúc giục tôi vùng dậy, quàng chân lên cổ mà chạy.
- Đứng lại !!!
Cuối cùng tôi cũng bị tóm.
- Bọn nào cử đến ??? – Tên cầm đầu buông một câu cộc lốc.
Tôi cúi mặt, hoảng sợ tới mức chẳng nói được gì.
- Câm à???
Toàn thân tôi run lên bần bật, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ : “Làm thế nào để thoát ra khỏi đây???”
- Con nhỏ này… - Tên đó nâng cằm tôi lên, giọng nói vô cùng tức giận -...Cô ăn gan hùm hay sao???

Tôi từ từ mở mắt… “Khuôn mặt sương sương, sống mũi cao gầy…”. Chúa ơi!!! Đó chẳng phải là Phong, là Lê Duy Phong đây sao ??? Đúng rồi là Phong, chính là Phong của tôi, chẳng thể lẫn vào đâu được…
- Đầu óc cô có vấn đề à ??? – “Phong” lắc mạnh vai tôi không thương tiếc.
Bao nỗi nhớ nhung, bao nỗi uất ức, bao tình cảm bị dồn nén bấy lâu bỗng trào dâng mãnh liệt… Chút lí trí ít ỏi còn lại trong tôi chẳng thể ngăn cản được đôi tay đã đột ngột vòng ra ôm “Phong” thật chặt.
- Cậu ác lắm… ác lắm, có biết không??? Tại sao cậu bỏ đi, bỏ mặc tớ với cái mớ kí ức rõ ràng… Tại sao ngoài tớ ra, không một ai biết đến Lê Duy Phong nữa… Tại sao??? Tại sao hả Phong ???
Những lời nói hoà cùng nước mt của tôi làm cho “Phong” đứng sững… Phải đến vài giây sau đó,cậu mới cố gỡ cánh tay tôi ra :
- Nói nhảm cái gì vậy???
- Phong…
- Điên à? Ai là Phong ở đây???
- Phong!!! Cậu là Phong, là Lê Duy Phong!!!
- Thần kinh à ? Nừu vậy thì tha cho đấy… Về thôi tụi bay!
- Không ! – Tôi kéo tay “Phong”, nức nở - Đừng như thế… Đừng trả vờ như không biết tớ… Đừng làm thế với tớ…
Cậu ấy tức giận, gạt phắt tay tôi ra :
- Đã bảo không có ai là Phong ở đây !
Từ nhỏ tới lớn, tôi chưa bao giờ phải lèo nhèo nài nỉ một ai… Vậy mà giờ đây khi đứng trước “Phong”, tôi không còn đủ bình tĩnh nữa, tôi vẫn tiếp tục kéo tay cậu ấy với một tia hi vọng mong manh :
- Tớ sẽ không làm phiền cậu… Sẽ không nói cho một ai biết… nhưng chỉ cần cậu đừng biến mất… đừng giả vờ như không quen tớ…
- Tôi bực mình rồi đấy… Bỏ ra… Bỏ ra!!! – Cậu ấy hất tay thật mạnh khiến tôi ngã dúi về phía sau. Cả đám du côn đứng quanh đấy phá lên cười ha hả.
- Tội nghiệp, trông thế mà đầu óc có vấn đề, đại ca tụi này Phong đâu…
- Tụi bay câm miệng ! Nói lại lần cuối, cô nhận nhầm người rồi, Về !!!
- Phong… Phong…

Không biết bằng cách nào mà mẹ tìm được tôi và đưa tôi về nhà. Ba cũng hối hận nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng…Hai người đang khóc… Có điều gì đó chợt vỡ oà trong tôi… Tôi đang làm cái gì thế này ??? Ba mẹ tôi có tội tình gì mà phải bắt họ khổ vì tôi thế kia ??? Sao tôi ác thế… Một mình “Phong” ác với tôi là đủ rồi… Chỉ một mình tôi chịu đựng là đủ rồi…
- Ba… mẹ…
- Sao hả con ??? Sao hả con ???- Khuôn mặt mẹ tôi biến sắc, như sắp chờ đợi điều gì thật khủng khiếp.
- Con xin lỗi…Hãy cho con thời gian… Mà không, ngay sáng mai thôi, con sẽ ổn…
Ba mẹ tôi nhìn nhau, đầy kinh ngạc.
- Con hứa, con sẽ ổn mà…Coi như chưa có chuyện gì xảy ra, được không ba…được không mẹ???
Hai người không đáp, chỉ gật đầu rồi ôm tôi vào lòng, vỗ về, chở che… Quả thật, gia đình lúc nào cũng là chỗ dựa vững chãi nhất cho mỗi người…

Sáng hôm sau.
Một đêm không ngủ đẻ suy nghĩ về tất cả những chuyện gì đã xảy ra, tôi bước xuống nhà với một nụ cười gượng gạo :
- Con đi học luôn đây mẹ ạ.
- … Con ổn chứ ??? Con ăn sáng rồi hãy đi…
- Vâng con ổn mà… Đến trường con ăn sau ạ… Con chào mẹ !
- Vậy thì tốt rôì, đến trường con nhớ ăn sáng nhé !
Tôi vâng nhẹ trong cổ rồi bước nhanh ra ngoài… “Phong ơi… Biết tìm cậu ở đâu bây giờ ???”

Trường vắng hoe, không một bóng người, tôi bước ra khu vườn sau trường, ngồi xuống ghế đá… Và đưa mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm, lòng bàn tay nắm chặt “món quà đặc biệt”
- Khốn nạn…Cho nó vài nhát… Còn thằng kia chôn sống cho tao…Mẹ kiếp, lũ đốn mạt… Tụi bay mà để sơ hở gì thì đừng vác mặt về gặp tao nữa…
Thứ âm thanh man rợ đằng sau khiến tôi rùng mình trở về thực tại… Tôi quay lại… Và bốn mắt nhìn nhau…
- Nghe hết chưa ??? – “Phong” ném cho tôi một tia nhìn sắc lẻm.
Nghe ??? “Vài nhát… Chôn sống…” Chúa ơi ! Cậu ấy – cậu bạn hiền lành tốt bụng của tôi sao có thể thốt ra những lời lẽ ác độc đến thế…
- Nghe hết rồi hả ???
Tôi vẫn ngồi im, không động tĩnh.
- Lần trước tôi tha… Nhưng lần này thì…
Trong khi tôi còn chưa kịp hiểu từng lời nói của “Phong” thì cậu ấy đã lao đến, túm lấy cổ áo tôi, mắt trợn trừng giận dữ :
- Dám giả câm à ??? Dám trêu ngươi Max này à??? Dám nghe lén chuyện của Max này à???
- Phong… - Trong tình huống này tôi vẫn chỉ biết thốt ra cái lời ngu ngốc đó.
“Phong” càng bị kích động, cậu ấy rít lên, đây nghiến :
- Phong nào? Hả ? Hả? ở đây không có Phong!
Khó thở, thực sự là tôi cảm thấy khó thở. Bàn tay “Phong” càng lúc cành siết mạnh… Tôi cố vùng vẫy :
- Bỏ ra đi… Tớ đâu làm gì đắc tội với cậu…
- Cái gì ???
- Tớ chỉ ngồi đây… Và cậu tự bước tới… Tớ đâu biết chuyện gì đang xảy ra cơ chứ…
- Cậu làm tôi điên tiết rồi đấy…
Đôi mắt “Phong’ lúc này thật đáng sợ, nó như muốn bóp chết trái tim tôi…
“Rèèèèè…èèè”. Bỗng điện thoại của “Phong” rung.
- Nói nhanh !... Tụi bay là một lũ ngu !!!...
Cậu ấy quát lớn rồi đẩy tôi ngã dúi xuống đất :
- Biến đi ! Đùng bao giờ để tôi nhìn thấy nữa!
Mắt tôi trân trân nhìn theo “Phong”… Lồng ngực nhói đau khủng khiếp…”Cậu đã thay đổi thật rồi sao???”
Ngày hôm đó bắt đầu như vậy đấy. Suốt giờ học tôi không khỏi suy nghĩ, nhưng càng nghĩ càng rối lung bung… Tôi như muốn phát điên trước những chuyện vừa xảy ra… Lẽ nào tôi lại chịu để mất “Phong”, chịu quên đi tất cả và bắt đầu lại ??? Không ! Không đời nào… Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.

Một tuần trôi qua, tôi vẫn sống trong bao uẩn khúc… nhưg có vẻ tinh thần khá hơn… Ba mẹ tôi rất vui mừng, có lẽ họ đã bắt đầu tin rằng chỉ vì học hành quá căng thẳng mà con gái họ mới thành ra như thế. Riêng về “Phong”, từ sau buổi sáng hôm đó tôi không còn gặp cậu ấy nữa. Mà nếu có gặp thì không biết tôi có dám đối diện với cậu ấy nữa không… Lời đe doạ cuối cùng của “Phong” vẫn xoáy sâu trong tâm trí tôi, chẳng thể nào dứt ra được.
Một buổi tối, tôi lang thang trên con đường quen thuộc – con đường dẫn đến nhà Phong… Bỗng có một thứ mùi nồng nặc khó tả…Cái mùi đó ở rất gần, rất gần tôi…
“Sột.. Soạt…”. Tiếng động phát ra từ đám cỏ ven đường… Tôi chùn bước, hai tay cố nắm chặt vào nhau để trấn tĩnh.
- Hự…ự…ự...
Một tiếng rên vang lên. Tôi giật thót, toàn thân run lên bần bật… Có đièu gì cứ thôi thúc, sai khiến tôi tiến lại gần bụi cỏ, vén đám cỏ rậm rạp ra…
- á… - Nếu không kịp thời tự bịt miệng lại thì tôi đã la toáng lên.
Một xác chết. Không nói đúng hơn là gần giống một xác chết thôi. Người con trai đó vẫn còn thở, còn rên, còn cựa quậy… Tôi toan lùi lại… Liệu có nên chạy đi ngay lập tức vì có thể hắn ta là kẻ xấu… Nhưng cũng có thể đây là người tốt bị sát hại… Nên làm gì bây giờ???
Rốt cuộc cái bản tính cả tin của tôi vẫn chiến thắng… Tôi quyết định cứu “cái người tốt bị hại” đó… Dùng hết sức của một đứa con gái, tôi lôi được “nạn nhân” lên lề đường… Khuôn mặt dần hiện lên trong ánh điện đường mờ ảo…
- Phong !!! gì thế này ??? – Tôi kinh ngạc thốt lên.
Là “Phong” của tôi đang nằm bất tinh, máu mê bê bết khắp người… Ôi không !!! Tôi bật dậy, mắt dáo dác tìm kiếm “vị cứu tinh” trên con đường vắng vẻ… Nhưng chẳng có ai cả… Điện thoại lại không mang, đầu óc tôi bắt đầu rối tung, hoảng loạn thực sự.
- Hự… ự… ư…
-Phong !!! Phong ơi!!! Cậu mở mắt ra đi nào…- Mặc cho tôi gào la thảm thiết, đôi mắt ấy vẫn nhắm nghiền, chỉ có những tiếng rên khó nhọc phát ra… Tôi lấy tập khăn giấy, khẽ lau sạch khuôn mặt dính đầy máu… “Phong” vẫn bất động, trong đầu tôi chợt nảy lên một ý tưởng : hô hấp nhân tạo. Phải rồi, ở trường thầy giáo thể dục vẫn dạy mấy bài cấp cứu nhanh mà… không chút do dự, tôi cúi xuống, hít một hơi thật sâu rồi…
- Biến… - Đôi mắt “Phong” bỗng mở trừng trừng, giọng nói tuy đứt quãng nhưng vẫn đầy uy lực.
- Cậu tỉnh rồi… ơn Chúa… Cậu đã tỉnh… Cậu uống nước nhé!
- Biến ngay !!!
Bỏ ngoài tai những lời xua đuổi phũ phàng của “Phong”, tôi vội vàng lấy chai nước từ túi xách, cố bóp miệng cậu ấy, và từ từ đổ nước vào.
- Khụ… khụ… - Cậu ấy ho sặc sụa, mắt trợn lên giận dữ.
Tôi luống cuống, nâng đầu “Phong” dậy.
- Đừng động vào tôi… - Có lẽ nhờ nước mà “Phong” khá lên một chút, cậu ấy đã có đủ sức để hất tôi ra.
Tôi nín nhịn, mặc kệ, điều quan trọng bây giờ là phải cứu được cậu ấy.
- Chờ tớ nhé… Tớ sẽ đi nhờ người đưa cậu đến bệnh viện…
Nhưng vừa chạy được mấy bước, tôi đã đụng ngay một đám côn đồ.
Tôi lùi lại, toan lách sang một bên thì cái tên mặt mày gớm ghiếc đã túm chặt cánh tay tôi.
- Sao vội thế? Đi chơi với tụi anh không ? hê hê…
- Bỏ ra !
- Thôi nào, đi chơi với tụi anh…
- Tôi… có võ đấy…
Cả đám du côn đều trố mắt nhìn tôi rồi cùng phá lên cừời sằng sặc. Tôi nóng gáy… vùng tay ra…
- Xem con nhỏ múa kìa tụi bay… ha ha ha…
Lần này máu trong người tôi sôi lên sùng sục. Bài võ phòng thân năm cấp 2 tôi học thoáng hiện lên trong đầu, và…
- á…á…á…Con nhỏ khốn kiếp… - Tên đầu sỏ vừa ôm tay vừa la toáng lên.
Đây là võ cắn, tiếp theo…
- Mẹ kiếp ! Con ranh …dám cắn ông đây à…
Mồ hôi tôi toát ra như tắm… trong đầu cố định hình lại bài võ, nhưng không thể… Đám côn đồ hung hãn tiến gần, tôi quăng cáitúi xách về phía chúng rồi chạy thật nhanh…
- Đại ca ! Đây… có phải thằng Max không???
Câu nói của tên côn đồ khiến tôi bất giác quay lại… Thôi chết rồi ! Còn “Phong” nữa cơ mà…
- Đâu đâu ??? a ! đúng là nó…khốn kiếp, mày tới số rồi con ơi…
- Lũ khốn…
- Chết đến nơi rồi còn to mồm… được lắm, hôm nay tao sẽ phanh thây mày để trả thù cho mấy tên đàn em…
- Không !!!
- Huh ???
Cả đám đó quay lại nhìn tôi như vật thể lạ.
- Khôn hồn thì biến đi, hôm nay tụi tao tha cho đấy!
Tôi vẫn ngang nhiên cầm thanh củi tiến lại.
- Định làm gì hả ranh con ???
- Tao không cho phép chúng mày độg vào Phong của tao…
- Phong của mày ??? Phong nào của mày ???
- Là cậu ấy…
Tên đầu sỏ kinh ngạc nhìn “Phong”, một tên đàn em ghé sát tai hắn thì thầm điều gì đó… rồi hắn phá lên cười :
- Bọn mày yêu nhau nên gọi thằng Max là thế hả???
- Lũ ngớ ngẩn…
Tôi chưa kịp phản ứng thì “Phong” đã lên tiếng.
“Bụp”…
- Mày bảo ai ngớ ngẩn hả thằng nhãi ???
Một cú đá thật mạnh vào người “Phong”, tôi không thể đứng nhìn thêm nữa…
“Cốp”… Tôi nhặt một cành củi khô, đáp trúng đầu tên đại ca. Mắt hắn long sòng sọc, chẳng khác nào một con thú dữ…
“BAPP”… Mọt cái bạt tai khiến tôi lảo đảo… Cổ áo tôi tiếp tục bị túm lên… Tôi cố vùng vẫy, cào cấu nhưng bất lực… Trước mắt tôi là bộ mặt của con ác thú cùng con dao sáng loáng…Toàn thân tôi bủn rủn, tê liệt… Con dao đã dần kề cận cổ tôi và…
- á… - Một đường cứa nhẹ cũng đủ làm tôi khiếp đảm thét lên. Con “ác thú” rú lên khoái trí
Bất chợt…Hắn buông tay, con dao rơi xuống đất, cả người hắn cũng đổ ngã… Tôi lấm lét nhìn quanh… Đám đàn em của hắn đều đã bất động… Ai đã làm chuyện này ??? Ai có sức mạnh khủng khiếp đến vậy ??? Còn “Phong”, “Phong” của tôi đâu rồi ???
- Đó là cậu tự chuốc lấy… nên đừng mong tôi cảm ơn… - Một giọng nói lạnh lùng bỗng cất lên.
- Cậu… có sao không ??? – Tôi vội vã chạy đến chỗ “Phong”, trong lòng không khỏi thắc mắc : Tại sao cậu ấy lại có thể hồi phục nhanh như thế được ???
- Đứng lại đó !!! Đừng lại gần tôi !!! – “Phong” quát to, dáng đứng vẫn loạng choạng - …cầm lấy cái này và biến đi !!!
Cậu ấy vứt cho tôi một gói giấy nhỏ. Tôi ngạc nhiên, lắp bắp :
- Gì… gì…vậy ???
- Từ bây giờ, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.
- Phong…Tớ biết cậu là Phong, cậu chính là Phong mà… - Tôi chạy theo, kéo tay cậu ấy – Tại sao cậu lại thay đỏi một cách khủng khiếp…Tại sao cậu trở nên đáng sợ như vậy…
- Đồ khùng !!! Tôi không phải là Phong, cậu điếc hả ??? Tôi nói bao nhiêu lần rồi… tôi bảo cậu biến đi cơ mà.
Mắt tôi nhoè đi, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má.
- Tôi cảnh cáo cậu, nếu để tôi gặp cậu một lần nữa, tôi sẽ giết cậu!
Cái vung tay của “Phong” quá mạnh, nó làm tôi ngã dúi xuống đường. Nhưng cái đau đó có là gì so với nỗi đau trong tim cơ chứ… Chẳng lẽ kết thúc của tình bạn gắn bó bốn năm trời là thế này sao ??? Cả thứ tình cảm đẹp đẽ, trong sáng của tôi đối với cậu ấy…Tất cả đều vỡ tan và Lê Duy Phong sẽ không còn nữa ??? “Chúa ơi ! Con mệt mỏi quá rồi…”


Chữ kí của anhpro

Tài Sản của anhpro
Thu Sep 06, 2012 10:52 am
khong dam yeu
 Trái tim của Gió Bgavat18
 Trái tim của Gió Bgavat10 Trái tim của Gió Bgavat12 Trái tim của Gió Bgavat13
 Trái tim của Gió Bgavat15
avatar
 Trái tim của Gió Bgavat17
 Trái tim của Gió Bgavat19 Trái tim của Gió Bgavat21 Trái tim của Gió Bgavat22
Biên Hòa Home-anhpro
Tước HiệuTHÀNH VIÊN CHÍNH THỨC

THÀNH VIÊN CHÍNH THỨC
Hiện đang:

post post : 76 Points Points : 19682
thanks thanks : 1
avatar avatar :  Trái tim của Gió 50 Tâm Trạng Tâm Trạng :  Trái tim của Gió Ratdethuong avatar-dulieu : 57,11580|47,11460|50,11844|49,10860|64,12636|51,11470|48,12281|58,12259|66,11449
Birthday Birthday : 10/12/1998 ngày gia nhập : 11/07/2012 Age : 25
châm ngôn sống châm ngôn sống : khong dam yeu

Profile anhpro
post post : 76
Points Points : 19682
thanks thanks : 1
avatar avatar :  Trái tim của Gió 50
Tâm Trạng Tâm Trạng :  Trái tim của Gió Ratdethuong
avatar-dulieu : 57,11580|47,11460|50,11844|49,10860|64,12636|51,11470|48,12281|58,12259|66,11449
Birthday Birthday : 10/12/1998
ngày gia nhập : 11/07/2012
Age : 25
châm ngôn sống châm ngôn sống : khong dam yeu

 Trái tim của Gió Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Trái tim của Gió
Loading

khong dam yeu
Tiêu đề: Trái tim của Gió

CHAP 4 : Người bạn mới và câu nói ngớ ngẩn của tôi



Sáng. Tôi tỉnh dậy, toàn thân mỏi nhừ… Đây là phòng tôi, ai đã đưa tôi về đây ???
- Con dậy rồi à? Ăn cháo đi con…
- Mẹ… sao con lại…
- Trăng sao gì… Đi dạo tối rồi cảm lạnh ở ngoài đường, may sao có một cậu tốt bụng đưa con về.
- Một cậu ??? – Tôi thốt lên – trông thế nào hả mẹ???
- ừ thì… trông cũng bảnh trai lắm. đeo kính…
- Đeo kính ạ??? Thế không phải là…
- Mà thôi, con ăn cháo đi cho khoẻ, mai còn đi học.
- Cậu ấy tìm thấy con ở đâu hả mẹ?
- ở gần nhà mình thôi… con mau ăn đi, mẹ ra nghe điện thoại.
- Vâng.
Nhớ đến chuyện tối qua tôi bỗng rùng mình… Thật khủng khiếp. “Vết thương” ??? Tôi sờ nhẹ tay lên cổ và gỡ nhẹ miếng dán ra… Thật không thể tin nổi, chẳng có một vết tích nào để lại… cứ y như trong phim thần thoại… Đúng là “Phong” có phép thuật mà. Nhắc đến “Phong”, tôi lại buồn khủng khiếp… Hai từ “hiền lành, tốt bụng” của Lê Duy Phong mà tôi quen trước đây giờ phải thay bằng “lạnh lùng và tàn nhẫn”.
3h chiều. Có tiếng chuông cổng. Là một ten con trai lạ hoắc.
- Bạn tìm ai vậy???
- Bạn khoẻ rồi à ?
Câu hỏi đó khiến tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên. Lại chuyện bất ngờ gì nữa đây???
- Hì… - Cậu ấy chìa ra một mảnh giấy óng ánh, nhỏ xíu.
- Ôi! “món quà đặc biệt”… - Tôi thốt lên, đầy mừng rỡ.
- Tớ nghĩ là nó rất quan trọng với bạn, nên bạn mới nắm chặt trong tay như thế…
- à, vậy ra…bạn là ân nhân của tớ,cảm ơn nhé… cả chuyện tối qua, và cái này…
- Không có chi… - Cậu ấy xua tay - …mà nhà tớ cũng mới chuyển về gần đây rảnh thì sang chơi với tớ nhé !
- ừ – Tôi gật nhẹ.
- à… - Cậu ấy đẩy gọng kính – bạn tên gì vậy?
- Tớ tên Di Băng, thế còn bạn ?
- Tớ là Nhật Quang, nhưng cứ gọi tớ là Ben.
Tôi mỉm cười, gật đầu. Nói chuyện với Ben hồi lâu tôi biết được cậu ấy bằng tuổi và học cùng trường với tôi.
- à Băng này, mai đợi tớ rồi tụi mình cùng đi học nhé !
- ừm, tớ đi xe bus đó.

Sáng hôm sau.
6h30 phút.
- Di Băng, chào buổi sáng !
- Chào Ben… ủa mà… - Tôi đứng ngơ ra, mắt tròn xoe nhìn Ben với chiếc ôtô màu đen cực kì sang trọng.
- Lên xe thôi nào !
- Nhưng… tớ đi xe bus mà…
Ben chẳng nói chẳng rằng, chỉ cười rồi kéo tôi vào trong xe. Hành đọng nhanh đến mức tôi chỉ mới kịp ú ớ lên vài tiếng thì chiếc xe đã lăn bánh.
- Băng ăn sáng chưa ?
- Tớ… à, rồi.
Ben lại cười – nụ cười dễ thương không thể tả.
- Đây là xe nhà bạn à ?
- ừ.
- Chỉ đi hôm nay thôi hả ???
- Không.
- …???
- Từ giờ tụi mình sẽ đến trường bằng cái này.
- …Không, không được đâu. – Tôi lắc đầu.
- Tại sao ?
- Thì… không được…
- Băng ngại à ? – Ben hỏi thẳng tưng làm tôi bối rối.
- ưm… với lại… không thể phiền cậu thế được.
- Sao lại phiền, tụi mình là bạn mà.
- Nhưng mới quen hôm qua thôi… - Tôi nhăn nhó.
- Thì… dần dần, hì. – Ben cười, mắt kính lấp lánh rạng ngời.
Tôi nín thinh, đưa mắt nhìn ra đường phố… “Một người bạn mới hay một mối hiểm hoạ đây ???”…
Chiếc xe ôtô đỗ trước cổng trường. Tôi và Ben bước xuống. Lũ con gái há hốc miệng nhìn chúng tôi chằm chằm, những tiếng xì xèo, trầm trồ bắt đầu rộ lên :
- Ui dẹp trai quá !!!
- Học sinh mới đấy.
- Con nhỏ kia sao đi cùng với bạn đẹp trai nhỉ ???
- Hay là bạn gái ???

- Bạn học B mấy ? – Tôi cố hỏi to để át đi những tiếng bàn tán.
- B8.
- B8 ??? O_O ???
- ừ. ^^! – Ben đáp tỉnh queo, không giấu nổi một nụ cười trên môi.
- Cùng lớp với tớ á ???
- Không những thế tớ còn ngồi cạnh bạn đấy.
- Gì… gì cơ ??? nhưng sao… bạn biết…
- Cái đó bạn không cần hỏi, hì, vào lớp thôi.
Cả lớp đổ dồn ra cửa, mắt tròn xoe ngạc nhiên.
- Hi, rất vui khi được làm quen với các bạn.
Mọi người nhìn Ben rồi nhìn sang tôi, như hiểu ra tình hình, tôi vội xua tay giải thích :
- không, bọn tớ cũng mới quen…
- Nhà tớ ở gần nhà Băng.
Những tiếng “ồ” rộ lên rồi nhanh chóng chuyển thành tiếng nói cười rôm rả… Mọi chuyện lại trở về quỹ đạo thường ngày. Tiết học đầu tiên bắt đầu : Toán.
Ben học Toán rất đỉnh. Trong khi cả lớp đã bó tay với mấy bài tập nâng cao thì Ben lại điềm nhiên giải quyết ngon lành. Tôi tự hỏi : “Tại sao cậu ấy không xin vào lớp chọn nhỉ?”
- Bạn có thói quen không tập trung trong giờ học hả ? – Ben gõ nhẹ đầu bút xuống bàn, nhìn sang tôi.
- Hả??? đâu có…
- Thế sao nãy giờ cứ ngơ ra thế ?
- à… thì tớ…
“Tùng… Tùng… Tùng…”. Trống ra chơi vang lên, tôi lảng nhanh sang chuyện khác.
- Bạn có muốn đi một vòng quanh trường không ?
- Có chứ.
- Vậy tớ bảo lớp trưởng dẫn đi nhé… Phương ơi…
- Ê đừng ! Tớ tưởng là bạn.
- Đó là nhiệm vụ của lớp trưởng với thành viên mới mà.
- Không. – Ben kéo tay tôi, ánh mắt nài nỉ – Tớ muốn đi với bạn…
Cuối cùng tôi cũng không thể thắng nổi ánh mắt đó, đành phải dẫn Ben đi.
- Có vẻ trường mình rộng nhỉ ?
- ưm…
- Này, ai cho phép bạn làm hướng dẫn viên kiểu đó, mặt cứ ỉu xìu hoài. – Ben véo nhẹ vào má tôi khiến nó đỏ bừng.
- Bạn ngại mọi người trêu hả ???
Tôi gật gật.
- Ôi dào, mặc kệ bọn họ... Mà này, bạn đã thích ai chưa ?
- Gì cơ ??? – Tôi tròn xoe mắt. ngạc nhiên.
- Chưa hả ???
- ơ…
- Thế thì… tớ cho cho phép bạn thích tớ đó.
Sốc. Tôi há hốc miệng, cố nuốt chửng từng lời nói của Ben. Cậu ấy vừa nói cái gì vậy ???
- Ha ha ha… trông mặt bạn ngốc chưa kìa… đùa thôi mà…
Tôi vẫn ngớ người trong vài giây… Thấy vậy, Ben xoa xù mái tóc của tôi rồi nhăn nhở :
- Tớ bắt đầu thích bạn rồi đó… Thôi tụi mình vào lớp đi.
Những dấu chấm hỏi cứ nhảy múa trong đầu tôi. “Tớ bắt đầu thích bạn”???...Thật không thể hiểu nổi…
Tan học.
- ở lại lớp tao nhờ chút chuyện nhé ! – Phương (lớp trưởng) bỗng kéo tay tôi, nói nhỏ.
Tôi đưa mắt nhìn Ben…
- Sao thế ???
- Hay bạn cứ về trước đi, tí tớ về bằng xe bus.
- Sao không đi cùng ???
- Tớ còn ở lại có việc.
- Tớ chờ. – Ben nói ngắn gọn nhưng chắc nịch.
Tôi thở dài, quay vào lớp.

- Mày đại diện cho lớp mình đi thi học sinh thanh lịch nhé ! – Giọng Phương nhỏ nhẹ, mang đầy sắc thái nài nỉ.
- Gì cơ ??? Không được đâu… tao không làm được đâu… - Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
- Trong lớp mỗi mày đủ tiêu chuẩn nhất thôi.
- Thì bọn cái Linh, Trang, Anh… đó… nhiều lắm…
- Bọn đấy học dở Tiếng Anh mà, cuộc thi này có phần hùng biện bằng Tiếng Anh… nên chỉ có mày thôi…
- Nhưng… không được đâu… - Tôi vẫn xua tay.
- Mày thương tao đi… Nừu không có ai đi thi thì không chỉ tao, mà cả lớp mình bị phạt đó… vì lớp một lần đi Băng…
Tôi vẫn định từ chối nhưng nhìn khuôn mặt khổ sở của Phương tôi lại không nỡ.
- Thôi, đành vậy…
- Ui, yêu mày nhiều nhất luôn đó… hihi – Phương nắm tay tôi rồi nhảy lên như con choi choi.
- Nhưng mà tao đi thi một mình hả mày ???
Mặt cô bạn chợt xịu xuống :
- ờ đó… đó cũng là một vấn đề nan giải với tao đấy… lớp mình chả có tên nào học Tiếng Anh kha khá tí cả… hay là… - như nhớ ra điều gì, mắt cô bạn sáng lên - …cậu bạn đó nhé !
- Hả ??? Ben á ???
- …??? O _O
- à, Nhật Quang í...
- ừ, đúng rồi đấy.
- Không được đâu…
- Sao lại không được ???
Câu nói đó không phải của Phương, mà là Ben.
- Bạn ??? Bạn đứng nghe lén hả ???
- Không, tớ vừa mới nghe thôi… ^^!
- …vậy 2 người đồng ý nhé !!!
Ben nhìn tôi gật gật, ra hiệu : “Ok nhá”
- Tốt rồi, hì. Mai tớ sẽ đua thông tin về cuộc thi cho… Thế nhé ! Bye ! – Phương cười tươi hết cỡ, nhảy chân sáo, tung tăng về trước.
- Từ bé tớ đã bao giờ tham gai mấy trò thi thố này đâu… - Tôi phụng phịu, có ý trách móc.
- Tớ cũng vậy…hì, nhưng đừng lo, vì lớp mà.
- ừ… haizz…

Biết tôi và Ben đi thi, cả kớp ủng hộ hết mình. Lớp trưởng nhiệt tình soạn một đống câu hỏi, “bí thở” hăng hái thiết ké trang phục, các “thần dân” còn lại : người thì dàn dựng kịch bản, người thì sáng tác bài hát… vân vân và vân vân… Nói chung là cứ loạn sì ngậu cả lên. Riêng tôi và Ben được “đặc sá”, chỉ việc cuối giờ bỏ chút thời gian ở lại tập luyện.
Trước hôm thi một ngày, cả bọn ở lại trường từ sáng đến chiều chỉ để tập diễn lại cái cảnh : Công chúa chết trong vòng tay của Hoàng tử.
- Nào nào… mắt cái Băng phải có hồn tí chứ… Cắt ! Không được ! – Tiếng “Bí thở” chốc chốc lại cất lên lanh lảnh, kèm theo đó là cái giọng ồm ồm vịt đực của Nam “mập” :
- Phải tình củm tí chứ, trông cái Băng lạnh nhạt quá đi…
- Hay cho bọn nó kiss nhau nhỉ ???
- Không được !!! – Tôi gần như gào lên, ngay tức khắc nhà phát minh ra ý tưởng “tuyệt vời” đó (Phương) im bặt.
Mặt tôi đỏ lựng, ngại đến mức không dám ngẩng lên nhìn Ben nữa.
- Thôi thế diễn lại lần cuối nào… cố lên …^^! – Phương gãi đầu, “chữa cháy”.
- Công chúa của ta ! Nàng không thể bỏ ta mà đi… - Giọng Ben cực kì tình cảm, ánh mắt cũng tha thiết chẳng kém.
- Ôi-Hoàng-tử-của-em…xin-lỗi-vì-không-thể-bên-chàng-suốt-đời-nhưng…
- Cắt !!! Băng, mày đang đọc thuộc lòng đấy à ???Giọng phải truyền cảm như Quang í…Làm lại !
Tôi nhìn Ben, thở dài. Cậu ấy mỉm cười, đặt tay lên vai tôi :
- Hãy xem tớ như người mà bạn yêu thương nhất !
Tôi ngớ người trong vài giây… “Yêu thương nhất ư ???”… Người đó là…Phong của tôi…Nhưng làm sao mà tôi lại xem Ben là Phong được… Làm sao có thể…
- Ôi công chúa của ta… - Ben cất lên một thứ giọng cực kì tha thiết, tha thiết đến mê hoặc lòng người…
Tôi mở to đôi mắt… Trái tim bỗng đập nhanh hơn một nhịp… Gì kia ??? ánh mắt ấy, cử chỉ ấy… Tất cả khiến tôi chợt nhớ đến Phong… Khoé mắt ầng ậng nước, bờ môi run run… Tôi cố kìm nén nhưng không được…
- Xin lỗi, tớ… ra đây một lát…
Tôi chạy vụt đi và oà khóc một cách ngon lành… “Ôi Phong của tớ !... Tớ nhớ cậu… nhiều lắm…”. Bỗng một bàn tay ấm áp, khẽ siết mạnh tay tôi…
- Tựa đầu vào vai tớ mà khóc…
Nỗi tủi thân trong tôi trào dâng… Tôi tựa đầu vào bờ vai vững chãi ấy, nức nở không ra hơi.
Ben chỉ ngồi im lặng như thế, chẳng hỏi lí do tại sao… Hành động ấy cũng quen thuộc quá đỗi. Những lúc tôi khóc, Phong cũng chỉ lấy sự im lặng thông hiểu để an ủi, vỗ về… Sao đột nhiên Ben giống Phong quá… giống quá…

Cuối cùng thì ngày thi cũng đến. Cặp đôi nào cũng lộng lẫy, toả sáng theo phong cách hiện đại. Riêng tôi và Ben trong trang phục : Hoàng tử-Công chúa.
- Bạn dễ thương lắm… y như một nàng công chúa vậy…
Lời khen của Ben khiến tôi bối rối, ấp úng :
- Thì… bạn cũng thế mà…
- Cũng thế… là giống công chúa á ???
- ơ không – Tôi xua tay thanh minh - … giống Hoàng tử í…
Ben bật cười, véo nhẹ vào má tôi. Bây giờ tôi mới để ý kĩ, hôm nay cậu ấy không khác nào một chàng Hoàng tử… Lông mày đen, rậm, toát lên vẻ nam tính… làn da trắng, bờ môi đỏ, mái tóc nâu nhạt… Thật quyến rũ.
- Và bây giờ là vở kịch “Tình yêu bất tử” của chi đoàn 11B8 với hai bạn Nhật Quang-Di Băng ! – Tiếng MC bỗng vang lên, toàn thân tôi run bần bật… Ngược lại, Ben vô cùng bình tĩnh…
- Nào, ta ra thôi…Nhớ những gì tớ nói nhé, cố lên !
Tôi nhăn nhó, bám lấy Ben, lập cập bước ra… Bên dưới khán giả vỗ tay rào rào… Bọn lớp tôi giơ cao tấm băng rôn, rồi đập trống thùng thùng :
- B8 !!! B8 !!! B8 no.1 !!!
“Vù… vù…vù…”. Một cơn gió bỗng nổi lên dữ dội cuốn bay nàng công chúa…(Yên tâm, chỉ là kịch bản thôi…). Sau khi tìm được Công chúa, Hoàng tử quỳ xuống, hôn lên tay nàng…
- Ôi Công chúa của ta… nàng không thể bỏ ta… không thể…
“Hãy xem tớ là người mà bạn yêu thương nhất…” – Câu nói của Ben chợt vang lên trong đầu. Tôi nhìn cậu ấy… Khuôn mặt, ánh mắt… “Phong của tớ”…
- Hoàng tử… xin lỗi vì không thể bên chàng suốt đời… Em yêu chàng… Tình yêu của em…
Đáng lẽ vở kịch sẽ thành công mĩ mãn như thế nếu tôi không thốt ra nốt vế câu còn lại :
- Phong à… Tớ thích cậu…
Tất cả nín thở trong vòng một giây để tập trung nhìn vật thể lạ trên sân khấu.
- Băng… - Ben thì thầm, lay nhẹ vai tôi - … bạn sao vậy???
Tôi giật mình nhìn Ben… rồi nhìn xuống phía dưới… Chúa ơi !!! Tôi đã làm cái gì vậy ???

Bây giờ đã là 10h đêm, tôi nhẹ bước bên Ben, hoàn toàn im lặng. Cuộc thi đã kết thúc từ hơn 2h trước… Cả đám đều nhìn tôi trách móc : “Sao lại thốt ra cái lời không đáng nói ấy chứ…”. Thật sự là tôi thấy có lỗi, có lỗi với bao nhiêu công sức, cố gắng của cả lớp - Đặc biệt là Ben, với sự kì vọng của cậu ấy…
- Người bạn thích tên Phong à ? – Ben bất chợt lên tiếng.
Tôi thoáng bối rối nhưng cũng gật đầu.
- Đâu rồi ?
- Gì cơ ???
- Cái cậu đó đâu rồi ?
- Đi xa rồi… xa lắm…
- Không thể quên à ?
- Tớ không biết nữa… - Tôi thở dài, ngước mắt nhìn lên những vì sao lấp lánh.
- Tớ có thể giúp bạn. – Ben dừng lại, nắm chặt vai tôi nghiêm túc.
- Bằng cách nào?
- Tớ sẽ làm bạn thích tớ.
Choáng. Tai tôi ù đi. Tôi kinh ngạc nhìn Ben.
- Từ ngày mai nhé… Bây giờ thì về thôi…
Tôi bắt đầu thấy nghi ngờ về Ben… Lời nói, cử chỉ, hành động… của cậu ấy có điều gì đó rất bí ẩn. Liệu cậu ấy có tốt bụng và dễ thương như tôi vẫn nghĩ…

Chữ kí của anhpro

Tài Sản của anhpro
Thu Sep 06, 2012 10:53 am
khong dam yeu
 Trái tim của Gió Bgavat18
 Trái tim của Gió Bgavat10 Trái tim của Gió Bgavat12 Trái tim của Gió Bgavat13
 Trái tim của Gió Bgavat15
avatar
 Trái tim của Gió Bgavat17
 Trái tim của Gió Bgavat19 Trái tim của Gió Bgavat21 Trái tim của Gió Bgavat22
Biên Hòa Home-anhpro
Tước HiệuTHÀNH VIÊN CHÍNH THỨC

THÀNH VIÊN CHÍNH THỨC
Hiện đang:

post post : 76 Points Points : 19682
thanks thanks : 1
avatar avatar :  Trái tim của Gió 50 Tâm Trạng Tâm Trạng :  Trái tim của Gió Ratdethuong avatar-dulieu : 57,11580|47,11460|50,11844|49,10860|64,12636|51,11470|48,12281|58,12259|66,11449
Birthday Birthday : 10/12/1998 ngày gia nhập : 11/07/2012 Age : 25
châm ngôn sống châm ngôn sống : khong dam yeu

Profile anhpro
post post : 76
Points Points : 19682
thanks thanks : 1
avatar avatar :  Trái tim của Gió 50
Tâm Trạng Tâm Trạng :  Trái tim của Gió Ratdethuong
avatar-dulieu : 57,11580|47,11460|50,11844|49,10860|64,12636|51,11470|48,12281|58,12259|66,11449
Birthday Birthday : 10/12/1998
ngày gia nhập : 11/07/2012
Age : 25
châm ngôn sống châm ngôn sống : khong dam yeu

 Trái tim của Gió Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Trái tim của Gió
Loading

khong dam yeu
Tiêu đề: Trái tim của Gió

CHAP 5 : Đụng đầu và vụ bắt cóc



Sáng hôm sau, Ben lại qua đón tôi như mọi khi… Đi được một đoạn, bỗng đằng sau một chiếc Audi lao vọt lên, láng vòng vèo trước xe của chúng tôi.
- Có chuyện gì vậy bác tài ??? – Ben hỏi với giọng tức giận.
- Tôi không biết thưa cậu chủ, hình như người lái chiếc xe đó là…
- Là cậu ta ! – Ben ngắt lời, rít lên khiến tôi giật thót. Chưa bao giờ tôi thấy cậu ấy phản ứng dữ dội đến vậy.
- Dừng lại !
Tôi chưa kịp hỏi Ben định làm gì thì cậu ấy đã bước ra khỏi xe, kéo tay tôi… Vài giây sau đó, chúng tôi đã yên vị ở đầu xe.
- Bạn sẽ lái xe ư ??? – Tôi hốt hoảng nhìn Ben.
Cậu ấy gật gật, thắt lại dây an toàn cho tôi và…
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaa...
Chiếc xe phóng nhanh đến nỗi tôi muốn té xỉu ngay lập tức, nó vọt lên cả chiếc Audi… Nhưng chỉ trong tích tắc chiếc Audi đã ở phía trước…
Ben mắm môi :
- Tăng tốc…
Hồn phách tôi như đang bay trên chín tầng mây, chỉ biết nhắm chặt mắt để Ben định đoạt tính mạng… Hai chiếc ôtô đuổi rượt, láng nhau một hồi không phân thắng bại, cuối cùng cũng kít lại trước cổng trường.
Toàn thân tôi vẫn run lên bần bật, đầu óc quay cuồng như vừa chơi trò cảm giác mạnh xong.
- Xin lỗi vì đã làm bạn sợ…
Bờy giờ Ben mới lên tiếng. Tôi quay sang ném cho Ben một ánh nhìn trách móc. Cậu ấy cười xoà, mắt “long lanh” biết lỗi… Cử chỉ trẻ con đó làm tôi chẳng thể giận được nữa… Đúng là Ben rất dễ thương.
Vừa bước ra khỏi xe, tôi đã đụng đầu ngay cái người không nên đụng : “Phong”.
- Lâu rồi không gặp, khoẻ chứ ? – Ben chợt lên tiếng.
“Phong” nhìn Ben, ánh mắt chứa đầy thù hận. Cậu ấy không đáp, chỉ nhếch môi cười khinh bỉ.
- Chưa chết là tốt rồi.
Vẫn là lời của Ben. Tôi kinh ngạc nhìn cậu ấy… Rốt cuộc giữa hai người có mối quan hệ gì chứ ???
- Khốn kiếp. – Câu nói duy nhất của “Phong” trước khi bước ngang qua chúng tôi… Nhưng vừa đi được một đoạn, cậu ấy dừng bước, quay lại… ném cho tôi một ánh nhìn khó hiểu rồi lạnh lùng bước tiếp…
- Cậu ta quen bạn à ??? – Ben ngạc nhiên.
- Huh ??? – Tôi giật mình, ấp úng - …à… một chút… à mà không… thế còn bạn ???
- Bọn tớ là kẻ thù.
- Kẻ thù ??? – Tôi nhăn nhó thốt lên.
- ừ,tên Ma x đó là kẻ thù của tớ.
- Max ??? Cậu ấy tên Max ???
- ừm, một kẻ máu lạnh.
Tôi bắt đầu lảo đảo, mọi suy nghĩ có thể nổ tung ngay lập tức. Đó là Max… Thực sự không phải Phong… Tất cả chỉ là nhầm lẫn… Làm sao tôi có thể tin được ??? Chẳng lẽ trên đời lại có những người giống nhau đến vậy… Ôi Chúa ơi… Tôi vẫn tưởng mình đã tìm được Phong cơ mà… Thế này là thế nào ??? Chắc tôi phát điên lên mất…

Tan học, Ben đi lấy xe, tôi đứng chờ cậu ấy ở vỉa hè. Bỗng tôi bị một bàn tay thô ráp bịt chặt miệng, chẳng kịp ú ớ lên tiếng nào thì mọi ánh sáng đã vụt tắt…
Trong mơ hồ tôi nghe loáng thoáng những tiếng chửi rủa thậm tệ. Giật mình tỉnh lại, toàn thân tê ran, nhức mỏi. Tôi gượng dậy.. nhưng sao thế này… một sợi dây thừng to tướng trói gọn gọn chân tay tôi… Chưa kịp định thần xem chuyện gì đang xảy ra thì…
- Anh Báo ! Con ranh đó tỉnh rồi…
- Gọi cho thằng Max đi ! – Tên đại ca vừa ra lệnh vừa tiến lại gần chỗ tôi… “Hắn định làm gì???”… Bộ mặt gớm ghiếc đã ghé sát má tôi và bật lên giọng cười ghê tởm…
- Anh Báo ! Nó bắt máy…
- Mang đâyẩyTống ngực tôi đập thình thịch, mắt nhìn tên đó chằm chằm… Rốt cuộc bọn người đáng sợ này là ai ??? Chúng bắt tôi với mục đích gì ???
- Chào mày… Bất ngờ lắm hả ??? hê hê…(…)… chắc mày nghĩ thằng Báo này phải chết từ lâu rồi phải không ?...(…)… Khốn kiếp !!! Tao còn phải sống để trả thù cho thằng Hổ và bọn đàn em đã bị mày giết dã man chứ…(…)… Im đi, thằng khốn ! Mày còn già mồm, tao sẽ giết con bạn gái mày ngay lập tức…(…)… Đừng giả vờ,có cần nghe giọng nó không ? Chẳng phải hai đứa mày đã cùng hợp lực giết thằng Hổ tối hôm đó sao ???
Tôi giật thót. Thì ra hắn là đồng bọn của đám du côn đó… Vậy thì người hắn đang đe doạ là… Phong, à không, mà phải là Max…
Tên Báo cúi xuống, gí sát chiếc di động vào miệng tôi, nghiến răng doạ nạt :
- Kêu đi ! Kêu nó đến cứu mày đi !
Đầu dây bên kia tiếng Max cũng quát to làm tôi run lên bần bật, môi mím chặt, cố không thốt ra một câu ngốc nghếch nào.
- Kêu đi !!!... Mẹ kiếp, mày có kêu không con ranh ??? – Mắt tên đó trợn trừng giận dữ.
Tôi vẫn im lặng, chỉ lắc đầu lia lịa.
- A ! Mày chán sống rồi… - Hắn du mạnh tôi vào tường và quát to - … còn thằng nhãi Max, tao cho mày 10 phút để cứu con ranh này, ở chỗ cũ…
“Tuỳ, con nhỏ đó chẳng liên quan gì đến tao.” – Câu nói cuối cùng, đầy tàn nhẫn trước khi Max tắt máy… Dù đã biết đó không phải là Phong nhưng sao trong tim tôi vẫn nhói đau khủng khiếp… Có lẽ vì Max quá giống Phong, giống một cách đau lòng… Thật sự tôi không thể nào quên Phong, hình ảnh cậu ấy vẫn bóp nghẹn trái tim tôi… Trong đầu tôi có hàng ngàn câu hỏi… Đối với Max,một con bé đã từng cứu cậu ấy chẳng là gì cả hay sao ? Cậu ấy có phải con người không ? Còn có lương tâm nữa không ?
… 10 phút trôi qua, tôi hoàn toàn tuyệt vọng…
- Hừ, thằng khốn đó tàn nhẫn với mày quá… nhưng tụi tao không còn cách nào khác, đợi kiếp sau mà trả thù nó…
Tên đại ca vừa nói vừa gí sát khẩu súng vào trán tôi. Ranh giới giữa sự sống và cái chết quá cận kề, mắt tôi nhắm nghiền, những hạt nước tuyệt vọng thi nhau rơi xuống… “Ba mẹ à, con xin lỗi… Phong à…”.
Bùm… một tiếng nổ rợn người… nhưng không vào trán tôi… mà vào tên đại ca… Tôi sợ hãi thét lên rồi ngất lịm.

Lúc tỉnh dậy, tôi đã thấy mình đã nằm trong một căn phòng… Đây là đâu ???
- Sao tôi cứ phải dính dáng đến cái con nhỏ như cậu ??? Sao cậu không biến quách đi cho rồi ???
Cái giọng nói tàn nhẫn quen thuộc vang lên. Tôi nhìn Max, chẳng đủ sức để thốt ra điều gì. Khi trái tim lại bắt đầu đau nhói, tôi tự trấn tĩnh rằng : Đó không phải là Phong, mà là Max – một con người máu lạnh… Vậy thì còn lí do gì để tôi phải ở lại nghe những lời lẽ tàn nhẫn kia nữa ???
Tôi gượng dậy, cánh tay bị va đập vẫn nhức nhối…
- Cảm ơn và… xin lỗi… cậu sẽ không phải phiền nữa đâu…
Max im lặng, giương đôi mắt sắc lạnh nhìn tôi với những bước đi loạng choạng… Ra đến cửa, tôi lảo đảo, đầu óc quay cuồng… suýt nữa thì té xỉu nếu không có một cánh tay vững chắc.
- Cậu muốn làm tôi phát điên lên hả ???
Không hiểu sao câu nói của Max làm tôi tức giận cực độ. Tôi đáp trả cậu ấy bằng ánh nhìn trách móc.
- Cậu còn dám nhìn tôi kiểu đó ???
Đến lúc này, không thể kiềm chế được nữa, tôi gần như gào lên :
- Cậu bảo tôi làm cậu phát điên à ? Tôi đã làm gì cơ chứ… cứ cho là cậu bực vì sự nhầm lẫn của tôi dạo trước, nhưng chỉ có thế, còn gì nữa đâu… Chả lẽ tôi cứu cậu cũng làm cậu phát điên, tôi cảm ơn, tôi xin lỗi, tôi nhìn… tất cả đều làm cậu phát điên hay sao ???
- … - Max nhíu mày, nắm mạnh tay tôi – cái gì ???
Nhưng tôi không sợ, cái cảm xúc trào dâng mãnh liệt khiến tôi chẳng sợ con người máu lạnh ấy nữa.
- Cậu lại định giết tôi ư ?
- …
- Vậy thì tôi trả cho cậu cái mạng cậu vừa cứu đấy, coi như hết nợ.
Nói xong câu nói ngu ngốc đó tôi mới thấy hối hận.
Nhưng lúc nhận ra thì đã quá muộn… sự tức giận của Ma x đã dồn lên khuôn mặt, ánh mắt cậu ấy như đốt cháy tôi.
- Cậu đã đi quá giới hạn rồi và… cậu phải trả giá cho điều đó.
Tôi bắt đầu run sợ, chẳng dám nói thêm câu nào nữa…
- Đại ca !!! Có chuyện rồi… có chuyện rồi… - Một tên đàn em bỗng hớt hải chạy đến nói không ra hơi.

Rầm. Cậu ấy giận dữ đấm mạnh tay vào tường khiến tôi giật thót…
- Lờy súng cho tao, nhanh ! – Nhưng đi được vài bước, cậu ấy quay lại, gằn giọng - … Còn cậu, tôi sẽ sử sau.
Khi bóng Max đã mất hút, tôi thở phào nhẹ nhõm… Bờy giờ tôi mới đưa mắt nhìn quanh căn phòng… Bức tường với những hình trạm trổ ghê rợn, không có cửa sổ… nguồn sáng duy nhất là chùm đèn điện đầu rồng… Thật khủng khiếp, sao người ta lại có thể sống ở cái nơi tăm tối, lạnh lẽo như thế này cơ chứ… Ma x chắc chắn không phải người bình thường mà. Nhìn quanh một hồi, tôi mới chợt nhận ra : không có ai trong căn phòng, ngoài tôi. Vậy thì : cơ hội đến rồi… Tôi mon men bước ra ngoài cửa, mắt dáo dác thăm dò… ồ, vẫn không một bóng người… cẳng cần do dự, tôi phi như bay dọc theo hành lang… dù chẳng biết nó sẽ dẫn đến đâu. Nhưng không được, chân tay tôi bủn rủn,nhức mỏi quá… Tôi không tài nào chạy được nữa…

Khoan… Hình như có ai đó vẫn đi theo tôi nãy giờ… Tôi nín thở, tai nghe ngóng… Đúng là có tiếng bước chân… rất nhẹ… Chúa ơi ! không lẽ…
- Poo chơi với chị được không ???
O_O ???... Người tôi cứng đờ trong vài giây, sau đó mới lập cập quay lại…
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa… - Tôi hét toáng, mọi dây thần kinh đều tê liệt.
“Con ma” lù lù tiến đén và đặt tay lên vai tôi.
- Không !!! – Tôi lắc đầu, xua tay loạn xạ - … làm ơn… làm ơn… tránh xa ra đi...
- Hức… hức… sao chẳng ai muốn chơi với Poo ???
- Huh ??? – Tôi nuốt nước bọt cái ực, mắt ti hí nhìn ra…
Một cậu nhóc chừng 5-6 tuổi, mắt đang ầng ậng nước…
…”Oa… Oa…Oa…”… Lần này tôi chết sững thực sự…

Chữ kí của anhpro

Tài Sản của anhpro
Thu Sep 06, 2012 10:54 am
khong dam yeu
 Trái tim của Gió Bgavat18
 Trái tim của Gió Bgavat10 Trái tim của Gió Bgavat12 Trái tim của Gió Bgavat13
 Trái tim của Gió Bgavat15
avatar
 Trái tim của Gió Bgavat17
 Trái tim của Gió Bgavat19 Trái tim của Gió Bgavat21 Trái tim của Gió Bgavat22
Biên Hòa Home-anhpro
Tước HiệuTHÀNH VIÊN CHÍNH THỨC

THÀNH VIÊN CHÍNH THỨC
Hiện đang:

post post : 76 Points Points : 19682
thanks thanks : 1
avatar avatar :  Trái tim của Gió 50 Tâm Trạng Tâm Trạng :  Trái tim của Gió Ratdethuong avatar-dulieu : 57,11580|47,11460|50,11844|49,10860|64,12636|51,11470|48,12281|58,12259|66,11449
Birthday Birthday : 10/12/1998 ngày gia nhập : 11/07/2012 Age : 25
châm ngôn sống châm ngôn sống : khong dam yeu

Profile anhpro
post post : 76
Points Points : 19682
thanks thanks : 1
avatar avatar :  Trái tim của Gió 50
Tâm Trạng Tâm Trạng :  Trái tim của Gió Ratdethuong
avatar-dulieu : 57,11580|47,11460|50,11844|49,10860|64,12636|51,11470|48,12281|58,12259|66,11449
Birthday Birthday : 10/12/1998
ngày gia nhập : 11/07/2012
Age : 25
châm ngôn sống châm ngôn sống : khong dam yeu

 Trái tim của Gió Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Trái tim của Gió
Loading

khong dam yeu
Tiêu đề: Trái tim của Gió

CHAP 6 : Gấu Poo



- Nhóc… nhóc… nhóc con… bị sao vậy ???
- Hức… hức… chị có chơi với Poo đâu mà hỏi…
- Ơ thì… - Tôi tròn xoe mắt ếch, dần hoàn hồn.
- Thế chị có chơi với Poo không ? – Thằng nhóc lấy tay quệt ngang mũi, ánh mắt dò xét.
- Poo là người à ???
- Không. – Thằng nhóc đáp tỉnh queo.
Tôi tá hoả gào lên :
- Nhóc không phải người ???
- Vâng… thì Poo là con gấu, gấu Poo dễ thương, hìhì…
- Ôi trời ạ… - Tôi thở phào, véo nhẹ vào hai bên má bầu bĩnh, trắng trẻo của nó.
Sau một hồi nói chuyện, tôi biết được Poo là em trai Max, quanh năm suốt tháng nó bị nhốt trong căn nhà u ám và tẻ nhạt này, chẳng có bạn chơi nên lúc nào cũng muốn có bạn.

- Từ bây giờ chị Băng chơi với Poo nhé !
- Nhưng chị phải về…
- Không !!! Poo không cho chị Băng về đâu… chị phải ở đây… - Thằng nhóc túm vạt áo tôi, vẻ kiên quyết.
Tôi gỡ nhẹ đôi tay của nó ra, mỉm cười :
- Chị mà không về là bị ba mẹ tét mông đấy… Poo có thương chị không ???
- Lớn rồi mà vẫn bị tét mông á ? Nói dối…
- Thật.
- Poo không tin… - Thằng nhóc vẫn lắc đầu bướng bỉnh.
Một ý nghĩ chợt nảy trong đầu tôi, tôi nhìn thằng nhóc, giả bộ nhăn nhó khổ sở :
- Hơn nữa, anh Max của nhóc ghét chị lắm… tí anh í về mà thấy chị còn ở đây là tiêu luôn đấy…
Nhóc Poo cười khì khì :
- Tưởng gì… đố ai dám làm gì chị Băng của Poo đấy, anh Max cưng Poo nhất trên đời mà.
- Nhưng…
- Poo dẫn chị Băng đi chơi nhé…
- Ơ… chân chị…
Đúng là bó tay với thằng nhóc này… Mà có một điều làm tôi vô cùng thắc mắc, đó là sao hai anh em họ lại khác nhau đến vậy ??? Anh thì lạnh lùng như ác quỷ, nhóc em lại dễ thương như thiên thần… Quả thật, nhóc Poo rất dễ thương. Nó dẫn tôi ra khu vui chơi mà “anh Max” đã xây riêng cho nó… Nghịch đủ trò, nó kéo tôi xuống “Căng-tin của nhóc Poo”… Thật không ngờ, Max cưng nhóc em đến vậy… Có lẽ, mọi tình yêu thương cậu ấy đã gửi gắm vào nhóc em hết rồi…
Đang măm ly kem, nhóc Poo bỗng ngừng lại, nhíu mày suy nghĩ.
- Gì nữa đây ông cụ non ?
- Chị Băng có biệt danh không ?
- Không, nhưng sao nào ?
- Thế Poo đặt cho nhé.
Tôi cười cười, gật đầu.
- Poo là gấu con , chị Băng là gấu mẹ nhé… ^^!
- Hả ??? – Tôi suýt nghẹn, lắc đầu nguầy nguậy - … không được đâu.
- Sao lại không ạ ???
- Kì lắm…
- Nhưng… khuôn mặt thằng nhóc chợt buồn so - … Poo muốn có gấu mẹ…
Lần này tôi nghẹn thật, chẳng nói được câu gì.
- Poo chỉ có gấu ba thôi, là anh Max đấy… Poo muốn có mẹ nữa, chị Băng làm nhé.
O_O ???...
- Nói linh tinh gì thế hả ???
Câu này không phải của tôi, mà là Max… Cậu ấy về từ lúc nào thế nhỉ ???
- Gờu ba !!!... – Nhóc Poo reo lên rồi chạy đến ôm chầm lấy Max..
Cậu ấy mỉm cười – nụ cười đầu tiên theo đúng nghĩa của Max mà tôi được nhìn thấy. Nhưng nhanh thôi, nụ cười ấy vụt tắt, trả lại cho Max vẻ mặt lạnh băng.
- Cậu đang làm gì với thằng nhóc thế hả ???
Tôi ú ớ, chưa kịp nói gì thì nhóc Poo đã vui vẻ giới thiệu :
- Đây là gấu mẹ !... Gờu ba bắt tay gấu mẹ đi…
- Cái gì ??? – Cả hai chúng tôi đều đồng thanh gào lên.
Ma x quay sang nhìn tôi khiến mặt tôi ngượng chín… chỉ biết đáp lại bằng ánh mắt “vô tội”…
- Cả nhà ta (?!) đi ăn thôi… - Nhóc Poo cười híp mí, kéo tay chúng tôi lại gần bàn ăn.
- Cậu về đi, lần này tha cho cậu. – Max cất giọng lạnh te.
Tôi đứng sững… Chẳng phải tôi rất muốn trốn khỏi nơi này còn gì… Cơ hội đây rồi nhưng sao lại chần chừ, không muốn bước.
- Không, gấu mẹ ởđây cơ…
- POO !!!
Tiéng quát của Max khiến tôi sợ chết khiếp. Vậy mà nhóc Poo không sợ, nó vẫn bướng bỉnh.
- Không, không được để gấu mẹ đi !!!
- Bướng vừa thôi Poo !!!
- Đừng mắng thằng nhóc… - Tôi nhìn Max rồi quay sang nhóc Poo dỗ dành - … Chị Băng phải về học bài chứ… lúc nào rảnh, chị Băng đến chơi với Poo nhé…
- Còn lâu, nói dối… chị đi rồi, chẳng trở lại đâu… hức hức…
Tôi lặng người… thương thằng nhóc quá đỗi. Vậy mà, anh nó – con người lạnh lùng kia vẫn gằn giọng :
- Không lôi thôi nữa, cậu về đi, kệ nó, tôi khác lo.
- Không… oa ao oa…
- Cậu còn đứng đấy à ???
Tôi luống cuống, chẳng biết phải làm gì… Chẳng lẽ nhẫn tâm bỏ mặc thằng nhóc khóc lóc thảm thiết thế kia ư ???
- Ba giây nữa mà tôi còn thấy cậu thì đừng trách.
Cuối cùng tôi đành ngậm ngùi chạy đi thật nhanh. Tôi khóc, phần vì thương nhóc Poo, phần vì sự lạnh lùng của Max, phần vì cái gì nữa thì tôi cũng chẳng biết được. Bây giờ tôi đã thấm mệt. Đôi chân bị đau bỗng nhức nhối kì lạ… Đây là đâu nhỉ ? Sao mọi thứ mờ ảo, chông chênh thế này ?...
Sầm.

Hôm nay đã được một tháng sau khi từ nhà Max trở về. Quả thật, đến tận bây giờ tôi vẫn không thể biết được bằng cách nào mà tôi trở về nhà được. Khi tỉnh dậy, hỏi ba mẹ thì hai người kinh hãi thốt lên : “Đi đâu ??? Con ở nhà suốt mà.”… Tôi bắt đầu thấy bất an, cuộc sống của tôi không đơn giản như trước đây nữa rồi… Nó có quyền năng và những con người bí ẩn. Ai tốt ai xấu thì tôi chưa thể phân biệt. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, tôi quyết định phải tìm lời giải đáp cho tất cả những câu chuyện tưởng chừng hoang đường, nhảm nhí đã xảy ra.
Đối tượng đầu tiên là Ben.
Sáng, khi hai đứa đã yên vị trong ôtô, Ben chìa ra một chiếc hộp nhỏ.
- Gì thế ??? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Tặng bạn đó, mở ra đi.
- Nhân dịp gì ??? – Tôi vẫn thắc mắc.
- Nhân dịp tớ quyết định “tấn công” bạn… ^^!
Tôi há hốc miệng nhìn Ben rồi vội cúi mặt, bối rối :
- Bạn… đừng đùa kiểu đó chứ…
- Tớ không bao giờ lấy chuyện tình cảm ra để đùa đâu… - Giọng Ben bỗng nghiêm túc kì lạ.
Cậu ấy đặt hộp quà vào lòng bàn tay tôi, thì thầm : “Hãy đeo nó nhé…”. Tôi chưa kịp nói thêm điều gì thì chiếc ôtô đã kít lại. Nhưng đã đến trường đâu ? Ben mở cửa xe, bước ra. Tôi nhìn theo cậu ấy và chợt rùng mình…

- Có chuyện gì mà phải chặn đường người khác thế hả ? – Ben hất hàm, giọng đầy thách thức.
Max chẳng nói chẳng rằng, chỉ đùng đùng tiến lại phía xe. Nhanh như chớp, tôi đã bị lôi tuột ra ngoài.
- Làm gì vậy ??? – Ben quát lên.
- Cậu ta phải đi theo tôi. – Max bình thản đáp
- Phải… phải… đi theo… - Bấy giờ tôi mới lắp bắp, kinh hãi nhìn Max.
- Bỏ bạn ấy ra. – Ben tiến lại giận dữ, đây là lần thứ hai tôi thấy cậu ấy giận đến mức đó, cũng là vì Max.
Nhưng Max đã nhanh hơn, cậu ấy kéo tôi vào xe và phóng với tốc độ “Hung thần sa lộ”… Mọi việc diễn ra nhanh đến mức, tôi chẳng kịp chớp mắt thì chiếc ôtô đã kít phanh, đỗ trước một ngôi biệt thự khá quen. Max định làm gì đây ? Định xử tôi như bọn mafia vẫn thường làm sao ? Nhưng nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu ấy đã nói rằng : “tha cho tôi” rồi cơ mà…
- Vào đi !!!
- … ???
- Nhanh lên !
Tôi bắt đầu thấy bực.
- Tại sao tôi phải vào đó ?
- Nhanh lên!... nhóc Poo… sắp chết rồi. – Max gằn giọng, mắt trợn trừng một cách đáng sợ.
Nhưng lúc này tôi không thấy sợ, mọi suy nghĩ chỉ xoáy sâu vào cụm từ “nhóc Poo sắp chết”… Tôi hoảng loạn lao vào, mặc dù chẳng biết thằng nhóc đang nằm ở đâu… Thật bất ngờ là linh cảm của tôi hoàn toàn đúng… Thằng nhóc đang nằm đó, mắt nhắm nghiền, thoi thóp…
- Poo… sao lại thế này ??? Em làm sao thế này ???
Đôi mắt thằng nhóc từ từ mở ra … ngơ ngác nhìn tôi… môi mấp máy :
- Chị Gấu mẹ…
- Em đau ở đâu ? Hả Poo… nói chị nghe đi…
Tôi vừa dứt lời, thằng nhóc đã khóc toáng lênkhiến tôi luống cuống… quay sang nhìn Max… Vẻ mặt lạnh lùng đã biến đâu mất, trên khuôn mặt ấy giờ đây chỉ còn thấy vẻ khổ sở và hối lỗi…
- Chuyện này… là sao…
- Tại tôi… tất cả là tại tôi… - Cậu ấy quỵ xuống, ôm đầu như một sự dày vò - … tại tôi đuổi cậu đi… nên thằng nhóc đã làm mọi cách để tìm cậu… nó đã trốn ra ngoài và… lũ khốn đó !!! – Nói đến đây, mắt cậu ấy sắc lên, căm hận.
Không cần nghe thêm, tôi cũng đủ hiểu : “lũ khốn” mà Max nói đến chính là bọn đã làm nhóc Poo thành ra thế kia. Thằng nhóc vẫn khóc, tay nắm chặt tay tôi sợ hãi.
- Gờu mẹ đừng đi… hức hức… gấu con sợ lắm…
Tôi nhìn nó bằng đôi mắt ầng ậng nước…
- Không đâu, chị Băng không đi nữa đâu…
Bỗng nhóc Poo rùng mình, toàn thân nó lạnh toát, hơi thở gấp gáp… Tôi hoảng loạn, gào lên :
- Sao vậy Poo ? Nói chị nghe đi Poo ?
Max cũng hoảng hốt chạy đến, siết bàn tay nhóc em.
- Gờu ba… Gấu mẹ… nắm tay nhau đi… - Thằng nhóc thều thào, khuôn mặt vẫn tèm nhem nước.
- Được rồi, được mà… - Max gật gật, cố nở một nụ cười méo xẹo và nắm lấy tay tôi.
- Con buồn ngủ… hai người hôn con đi…
Chúng tôi cúi xuống, hôn gấp gáp lên má thằng bé… Những giọt nước mắt… những cái hôn… cuối cùng… Thằng nhóc đã ngủ, mắt nhắm nghiền, khôn mặt thanh thản với nụ cười mãn nguyện.
Chung tôi như chết đi từ giây phút đó… Không một lời nào… chỉ có nước mắt… Con người máu lạnh cuối cùng cũng đã khóc…


Chữ kí của anhpro

Tài Sản của anhpro
Thu Sep 06, 2012 10:56 am
khong dam yeu
 Trái tim của Gió Bgavat18
 Trái tim của Gió Bgavat10 Trái tim của Gió Bgavat12 Trái tim của Gió Bgavat13
 Trái tim của Gió Bgavat15
avatar
 Trái tim của Gió Bgavat17
 Trái tim của Gió Bgavat19 Trái tim của Gió Bgavat21 Trái tim của Gió Bgavat22
Biên Hòa Home-anhpro
Tước HiệuTHÀNH VIÊN CHÍNH THỨC

THÀNH VIÊN CHÍNH THỨC
Hiện đang:

post post : 76 Points Points : 19682
thanks thanks : 1
avatar avatar :  Trái tim của Gió 50 Tâm Trạng Tâm Trạng :  Trái tim của Gió Ratdethuong avatar-dulieu : 57,11580|47,11460|50,11844|49,10860|64,12636|51,11470|48,12281|58,12259|66,11449
Birthday Birthday : 10/12/1998 ngày gia nhập : 11/07/2012 Age : 25
châm ngôn sống châm ngôn sống : khong dam yeu

Profile anhpro
post post : 76
Points Points : 19682
thanks thanks : 1
avatar avatar :  Trái tim của Gió 50
Tâm Trạng Tâm Trạng :  Trái tim của Gió Ratdethuong
avatar-dulieu : 57,11580|47,11460|50,11844|49,10860|64,12636|51,11470|48,12281|58,12259|66,11449
Birthday Birthday : 10/12/1998
ngày gia nhập : 11/07/2012
Age : 25
châm ngôn sống châm ngôn sống : khong dam yeu

 Trái tim của Gió Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Trái tim của Gió
Loading

khong dam yeu
Tiêu đề: Trái tim của Gió

CHAP 7 : Sự trở lại



Đã hai ngày kể từ ngày nhóc Poo ra đi, tôi đén thăm Max. Cậu ấy ngồi dưới đát, đâu tựa vào thành giường, đôi mắt vô hồn và hoang vắng… bờ môi thi thoảng run lên, tay ghì chặt khung ảnh vào ngực. Lúc này Max thật đáng thương, chẳng khác nào một con thú dữ bị bỏ rơi… Trái tim bỗng nhói đau, tôi bước lại, lặng lẽ ngòi xuống cạnh Max… Không có một lời nào ngoài sự im lặng…
- Gấu con đang cười kìa… - Max bỗng lên tiếng, bờ môi lại run lên.
Tôi khẽ gật đầu, tay siết nhẹ tay cậu ấy… Cậu ấy quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt tha thiết… Rồi bất chợt ôm chặt tôi vào lòng… Tôi run rẩy trong vòng tay của Max… Cậu ấy rên rỉ đau đớn :
- Nó là tất cả của tôi… cậu có biết không…
- …
- … tôi nhốt nó trong này… cũng chỉ vì muốn bảo vệ nó…
- …
- … tất cả những ai tôi gặp đều làm những việc tôi khó chịu…
- …
- … chỉ trừ nó, thằng nhóc thiên thần ấy, nó không phải là em ruột tôi… nhưng tôi yêu nó, yêu vô hạn…
- …
- … vậy mà… lũ khốn đó… - Max rít lên và đột ngột buông tôi ra - … tôi sẽ giết hết… giết hết…
- Max ! – Tôi hoảng sợ, nắm mạnh vai cậu ấy – cậu phải bình tĩnh… đừng chuốc thêm thù hận nữa…
- Bình tĩnh ??? Cậu bảo tôi phải bình tĩnh trước lũ khốn đó ???... Tôi sẽ giết bọn chúng.
- Max !!!
- Đừng nói nữa, không một ai có thể ngăn cản được tôi.
- Nhưng…
- Cả cậu… cũng đừng đến đay nữa, đừng có dính dáng đến tôi nữa… cái giá phải trả là quá đắt đấy…
- Nếu sợ thì tôi đã không đến. – Tôi nói chậm rãi nhưng đầy kiên quyết.
- Tôi không cần ai nữa cả, hai từ bạn bè sẽ không tồn tại trong cuộc sống của tôi… bây giờ và mãi mãi… - Max đứng phắt dậy, đôi mắt của cậu ấy giờ chỉ còn thù hận và chết chóc.
- Cậu ấy sẽ tiếp tục làm ác quỷ ư ???
- Tiếp tục ??? Tôi chưa bao giờ dừng lại.
Và rồi cậu ấy bước đi… Con thú dữ đang gầm gừ trong đôi mắt ấy… Nó sẵn sàng xé tan tất cả, chẳng ngoại trừ một ai…

Tôi đang bước chậm rãi từng bước trên con đường thì chợt điện thoại rung. Là Ben.
- Bạn đang ở đâu vậy ?
- à… ừm… nhưng có việc gì không ?
- Đang ở đâu ? Tớ đến đón… - Đâuf giây bên kia, giọng Ben cực kì tha thiết.
Tôi chần chừ vài giây rồi cũng đáp :
- Bạn cứ đợi tớ ở công viên gần nhà tớ nhé, tớ về ngay.

Khoảng 15 phút sau.
- Có chuyện gì mà cần gặp tớ thế ? – Tôi ngạc nhiên hỏi Ben.
- Nhớ thì tìm thôi… ^^!
- Không phải chứ… - Tôi nhăn trán.
- Bạn tinh thật đấy… thật ra tớ đén tìm bạn để chính thức tặng quà.
- Chính thức tặng quà ??? – Tôi tròn xoe nắt ếch.
- ừ… - Ben lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
- A… là nó hả ??? bạn tặng rồi mà.
- Nhưng hôm đó vì tên Max nên bạn chưa đeo… - Ben nhăn nhó.
- Tớ có được từ chối không ?
- Gì ???
Trứoc vẻ bất bình thường của cậu bạn, tôi lúng túng… chẳng biết phải nói sao nữa.
- Tại sao ??? – Ben nhìn tôi dò xét.
- Hình như khi thích nhau rồi thì… người ta mới nhận quà… - Tôi cúi đầu, lí nhí.
Cậu ấy ngơ mặt trong vài giây rồi bỗng phá lên cười.
- Bạn cười gì chứ ? – Tôi nóng gáy.
- Ngốc quá, ai bảo cứ nhận là thích đâu… trong trường hợp này nhận tức là bạn đồng ý cho tớ cơ hội thôi.
- Cơ hội ???
- Thì là theo đuổi bạn đó.
- Thế là… bạn thích tớ thật á ??? – Suy nghĩ một hồi, tôi bất chợt thốt ra một câu sặc mùi ngô nghê.
- Bạn ngốc hơn tớ tưởng đấy… tất nhiên rồi, đeo vào nhé !
Ben nói rồi lấy sợi dây chuyền trong chiếc hộp ra, vòng qua cổ tôi, nhưng… sợi dây ấy chưa kịp cài nút thì đã bị ném phăng xuống đất bởi một bàn tay đầy sức mạnh.

Tôi và Ben đứng sững, mọi ánh nhìn đều xoáy chặt vào cái người kì lạ trước mắt. Một chàng trai với tấm áo choàng trắng tinh, khuôn mặt bịt kín, chỉ để lộ đoi mắt đầy bí ẩn… Bị bất ngờ một hồi, Ben trấn tĩnh và quát lên giận dữ :
- Vừa làm cái gì đó ?
Chàng trai không đáp, chỉ đưa mắt nhìn sang tôi… ánh nắt đó… sao quen thuộc đến vậy…
- Tớ phải đưa cậu rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Câu nói duy nhất mà chàng trai thốt ra trước khi cuốn tôi cà vạt áo và biến mất…
Trong vạt áo của kẻ lạ mặt, toàn thân tôi run lên bần bật… Sợ hãi, thắc mắc nhưng không sao mở miệng… Khoan ! Tôi giật mình phóng tầm mắt ra xa… Chúng tôi đang bay ư ??? Chúa ơi… lần thứ hai trong đời, tôi lại đang bay…
- Đứng lại ! – Tiếng Ben gọi to phía sau.
Sao cậu ấy có thể gọi vọng lên cao đến vậy ??? Cậu ấy đang ở dưới mặt đất cơ mà…
Bỗng người chàng trai loạng choạng như có ai đó kéo kại.
- Trả Di Băng cho ta !!!
Vẫn là tiếng Ben, tôi tá hoả nhìn ra… Chúa ơi ! Cậu ấy cũng đang bay… Chuyện gì đang xảy ra thế này ??? Thật không thể tin nổi…
Kẻ lạ mặt vung tay, cố đẩy Ben về phía sau… nhưng không thể, hai kẻ ngang sức giằng co một hồi trong sự kinh hãi của tôi… Vài giây sau đó, một tiếng thét lớn vang lên :
- Dừng lại !!! - Đó là tiếng thét của tôi.
Không gian như đông đặc, tất cả đều nín thở… Màn hạ cánh vô điều kiện khiến tôi thật sự kinh hãi, tay túm chặt vào áo kẻ lạ mặt…
Giờ thì chúng tôi đã tiếp đất… Chưa kịp hoàn hồn, Ben đã chạy tới kéo mạnh tay tôi về phía cậu ấy.
- Mày là ai mà dám cướp Băng đi hả ???
- May… không nhận ra tao ư ??? – Kẻ lạ mặt nói rồi kéo tấm khăn che mặt xuống.
Tôi há hốc miệng, ngắm nhìn dung nhan tuyệt mĩ trước mắt… Mái tóc đen đầy quyến rũ, gương mặt thư sinh trắng mịn, bờ môi đỏ tự nhiên chẳng khác nào tô son… ánh mắt ! Đúng, ánh mắt đó sao gần gũi, quen thuộc quá đôĩ… Tôi cứ ngỡ mình đã quen cậu ấy từ lâu lắm rồi kia…
- Phong thần !!!

Câu nhận định của Ben như một tiếng sét đánh ngang tai tôi… Phong thần ư ???... Là Phong của tôi ư ??? Tôi có nghe nhầm không vậy ??? Sao lại thế được cơ chứ…
Dung mạo kia đâu phải của Phong… Đó là một người hoàn toàn xa lạ… duy chỉ có đôi mắt…
- Mày đến đây làm gì ? – Ben hét lên, khuôn mặt chuyển đổi săc thái đột ngột.
- Tao đến để đưa Di Băng đi và…
- Cái gì ??? – Ben cắt ngang, rít lên - … mày nói cái gì ???
- Mày tưởng tao không biếtkế hoạch của mày hả?... Mày nghĩ tao để yên khi mày động đến Băng ư ? – Phong thần (mà không đâu, tôi cũng chưa dám chắc nữa) nhìn Ben rồi quay sang nhìn tôi, giọng dịu dàng ấm áp - … tớ sẽ bảo vệ cậu.
- Ha ha ha… - Ben bỗng phá lên cười điên dại - … thông minh đấy… nhưng xin lỗi, mày đã chậm một bước rồi.
- Không, vì Băng vẫn chưa đeo sợi dây đó.
- Nhưng con nhỏ hiện đang ở trong tay tao… - Nói đến đây Ben lại phá lên cười.
- Thả cậu ấy ra… trước khi tao làm mày chảy máu. – Phong gằn giọng, doạ nạt.
Nhớ lại trước đây, cậu ấy chưa bao giờ đáng sợ thế này… hoặc có thể là tôi chưa bao giờ nhìn thấy mà thôi.
- Mày thử xem… tao sẽ giết chết con nhỏ…
Choáng váng. Toàn thân tôi lảo đảo… “giết chết con nhỏ” … Chúa ơi… cái lời lẽ độc ác mà Ben vừa thốt ra khiến tôi như phát điên… Tôi không dám tin vào tai mình nữa… Cậu bạn đáng yêu, tốt bụng của tôi, cậu bạn mà mới đây vài chục phút đã nói thích tôi… Vậy mà giờ đã đột ngột biến thành quỷ dữ.
- Ben !!! Mày không còn lựa chọn nào khác đâu… thả Băng ra và đầu hàng đi.
- Đầu hàng??? Mày đang nằm mơ đấy à ? Đầu hàng để làm tay sai cho dòng họ mày… và vết xe đổ một nghìn năm trước lại tiếp diễn ư ?
- Đó là tại…
- Câm ngay !!! – Ben rút một con dao sắc lẻm, kề sát cổ tôi - … còn nói nữa là tao giết nó…
- Ben !!!
- Lùi lại… tao bảo lùi lại cơ mà… nhanh lên ! đừng có đuổi theo tao… nếu không mày biết rồi đấy.
Nói rồi cậu ta nắm chặt vai tôi… nhấc bổng và bay lên… Hành động nhanh đến mức, tôi chỉ còn kịp để lại cho Phong một ánh nhìn khó diễn tả thành lời.

Lúc tôi tỉnh dậy, đã hai tuần trôi qua. Một con người bình thường mà làm được những việc như vậy ư ? Không đâu, chắc chắn nó được duy trì bằng phép thuật… Toàn thân tôi bị trói chẳng thể cử động nên càng nhức mỏi, rã rời… Tôi dáo dác nhìn quanh và bất chợt dừng lại… BEN ???
- ánh mắt đó là gì hả ? sợ hãi ??? thất vọng ??? tức giận hay ghê tởm ???...- Cậu ta nhướn mày, cười nửa miệng.
Trong tim tôi có điều gì đó đang vỡ vụn… Phải rồi, đó là tình bạn, là sự quý mến đặt không đúng chỗ.
- Phản ứng của mi ra sao ta không cần biết, bây giờ hãy mang mảnh giấy óng ánh ra đây.
Tôi vẫn bất động, im lặng nhìn Ben. Điều đó khiến cậu ta gần như phát điên.
- Nhìn gì ??? Hả ??? Ta là kẻ xấu, là kẻ tàn ác đấy…
- Vậy… trước đây ???
- Mi là con nhỏ ngu ngốc… dễ dàng bị ta tiếp cận, dễ dàng bị mắc lừa…
Những lời ấy giống như hàng ngàn mũi kim xuyên thủng trái tim tôi khiến nó nhói lên từng đợt.
- Mi biết tại sao ta không lấy luôn mảnh giấy óng ánh hôm cứu mi không ?
Tôi nhìn Ben, đau đớn : “Tại sao…”
- Vì ta không làm cách nào để mở nó… nên đã lợi dụng một con nhỏ ngốc như mi… khi thời cơ chín muồi, ta định chế ngự mi bằng sợi dây trói buộc… nhưng không ngờ tên Phong thần bỗng nhiên xuất hiện… thế nào ? câu chuyện có thú vị không ?
Tình bạn hoàn toàn tan vỡ, tôi cúi đầu, nuốt nỗi đau chảy ngược vào trong.
- Lấy mảnh giấy ra đây.
- …
- Mi không nghe ta bảo gì sao ???
Tôi lắc đầu.
- Gì ??? – Cậu ta trợn mắt - … mi không sợ chết sao ???
Tôi nhìn Ben, đầy thách thức.
- Mi… - Ben giận dữ, đùng đùng tiến lại, ấn mạnh tôi vào tường - … lấy ra đây ! Mau lên !
- Bạn lấy nó để làm gì ?
- Để có sức mạnh, để bóp chết trái tim của Gió… bóp chết trái tim của thằng Phong thần chết tiệt…
- Vậy thì… không bao giờ bạn mở được nó đâu.
Tôi cố bình tĩnh, buông một câu chắc nịch.
- Vậy thì… mi cũng phải chết.
Ben nghiến răng, một con dao sáng loáng đã kề sát má tôi. Tôi không sợ, quả thật là như vậy. Có lẽ nỗi khiếp sợ đã chai lì qua những lần bị đe doạ tương tự. Nhưng tôi lại khóc, khóc thương cho một tình bạn sụp đổ.
- Mi sợ rồi hả ???
- …
- Trước giờ với tôi, bạn luôn lời một người tốt bụng…
- …
- … tôi đã từng rất quý mến bạn…
- …
- … cũng có lúc nghi ngờ…
- …
- … nhưng tôi đã coi bạn là một người bạn thật sự… một bờ vai để tựa…
- Im đi…
- Vậy mà…
- Im đi…
- Bạn làm tôi hoàn toàn thất vọng !!! – Tôi hét lên, bao uất ức, đau đớn đều tuôn trào theo dòng nước mắt.
Ben đứng sững, ánh mắt giận dữ chùng xuống.
- Hức… hức… bạn làm tôi thất vọng quá Ben ạ…
- Im… Im ngay đi… Ta sẽ giết… sẽ giết mi !!! – Ben ôm đầu như một sự dày vò và hét lên.
Con dao càng lúc càng gí sát má tôi… Đến lúc này, đôi mắt cậu ta đã tối đen… Tôi chỉ còn biết nín lặng, nhắm mắt… chờ một sự kết thúc tàn nhẫn… Nhưng không, lại một lần nữa con dao tuột khỏi tay Ben khi nó vừa chạm vào má tôi…
- Tại sao… tại sao… ta không thể… không thể động đến mi ??? tại sao…
Một cái ôm bất ngờ siết mạnh khiến tôi tưởng chừng nghẹn thở… Trống ngực cậu ta đập thình thịch… dường như mọi cảm xúc đã bị dồn nén quá lâu, hôm nay mới có cơ hội trào dâng…
Phập.
Hai mắt Ben bỗng trợn trừng nhìn tôi… máu từ lưng túa ra, thấm đẫm tấm áo mỏng… Tôi bàng hoàng, toàn thân run lên lạnh toát…
- BEN ??? Sao vậy… sao vậy Ben ???
- Rời khỏi đây, mau lên ! – Một kẻ lạ mặt, áo choàng đen chạy đến túm tay tôi.
- Không… Ben… tại sao lại giết Ben… đồ ác độc…
- Im miệng và đi theo tôi nếu còn muón sống. – Giọng nói đầy uy lực.
- Không đi đâu hết… - Một giọng nói khác cất lên.
- Ben ??? – Tôi kinh ngạc nhìn về phía Ben. Cậu ấy vẫn chưa chết…
- Đi thôi ! – “áo choàng đen” kéo tôi đi.
- Di Băng… - Ben gọi tên tôi, giọng nói bỗng chùng xuống…
Tôi quay lại một ánh mắt quen thuộc - ánh mắt của cậu bạn tốt bụng trước đây.
- Băng… đừng đi… - Vẫn là giọng nói đầy khẩn thiết, máu của Ben vẫn không ngừng túa ra.
- Ben… bạn… bạn… - Tôi nhìn Ben rồi quay sang “áo choàng đen” cầu cứu - … cậu ấy sẽ chết mất… làm ơn… làm ơn cứu cậu ấy…
Nhưng con người kia vẫn giữ chặt tay tôi, không hề có ý ở lại cứu Ben. Tôi tiếp tục van nài :
- Xin hãy cứu bạn tôi…
- “bạn tôi” ??? – “áo choàng đen” quát lên giận dữ - … gọi cái người đã, đang và sẽ hại mình làm bạn, cô có thấy mình ngốc không ???
Phía bên kia có tiếng cười khe khẽ… Nhưng đó không phải giọng cười đắc ý, hả hê, độc ác giống nhu lúc đe doạ tôi, mà giờ đây tiếng cười ấy đang chất chứa bao nhiêu xót xa, đau khổ… Hơn nữa, Ben đã không làm hại tôi. Điều đó chứng tỏ cậu ấy không hoàn toàn là ác quỷ.
- Tôi sẽ không rời khỏi đây… chừng nào Ben được cứu.
- Cái gì ??? – “áo choàng đen” rí lên.
- Hãy cứu cậu ấy… rồi ta sẽ đi theo mi.
- Còn nói nữa, tôi sẽ cho cậu ta chết thật. – Con người sắt đá buông một câu tàn nhẫn và chắc nịch.
Nhưng tôi vẫn không sợ. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lạnh đó mà quả quyết :
- Nếu không cứu Ben, ta sẽ chết.
- Băng…
- Ha ha ha… không ngờ cô lại ngu xuản đến mức đó… - “áo choàng đên” phá lên cười, cái giọng cười khiến người khác phải rùng mình.
Tôi bắt đầu mất bình tĩnh, giọng nói đã không còn lưu loát :
- Mi… mi… có cứu Ben không ???
- Cô nghe đây ! Dao thường chỉ có thể làm hắn bị thương trong vòng một giờ, chứ không thể giết chết hắn.
- Làm sao… làm sao mà thế được ???
“áo choàng đen” không đáp lời tôi nữa, hắn quay ra ném cho Ben một gói giấy nhỏ.
- Ta chờ mi ở trận tử chiến.
- Cái đó… là gì vậy ??? – Tôi hốt hoảng kéo tay hắn ta.
- Thuốc !
Trong tích tắc, toàn thân tôi đã lơ lưnngr trên không trung… “t…h…u…ố…c”… Còn những chuyện gì khủng khiếp xảy ra nữa đây ???

Lại một điều làm tôi kinh ngạc, đó là kẻ lạ mặt đưa tôi đến ngôi biệt thự của Max.
- Vào đi !
Tôi ngơ ngơ, bên tai thoáng nghe câu nói của kẻ lạ mặt… Giọng nói này… Kiểu ra lệnh này… Hình như…
- Tại sao tôi phải vào đó ? – Tôi thốt lên trong sự mơ hồ khó hiểu.
- Bảo vào là vào… - Lại một cái lôi tay không thương tiếc.
Phòng Max.
Tấm mặt lạ được kéo xuống… Tôi chết đứng, mắt trân trân, nhìn hắn. Quả thật hắn ta rất đẹp. Chẳng kén gì so với “áo choàng trắng”… Chỉ có điều, đôi mắt này không hề dịu dàng, trìu mến… Nó ánh lên sự tối tăm, đau khổ…
- Từ bây giờ, cậu sẽ ở đây.
- Huh ??? – Tôi há hốc miệng. “Cậu” ư ? Hắn ta đổi cách xưng hô từ khi nào vậy ?
- Rời khỏi đây, cậu sẽ nguy hiểm.
Mặt hiện nguyên hình một con ếch.
- Nhìn gì chứ ???
- Mi… mi nói linh tinh gì vậy ?
- Mi ??? Cậu điên rồi hả ??? – Hắn ta ghé sát mặt tôi dò xét.
Tôi né người sang một bên, nhăn nhó :
- ở với một kẻ lạ mặt mà an toàn ư ???
- Lạ mặt ??? à, phải… - Hắn vỗ vỗ trán - … Quên chưa nói, tôi là Max.

“Đùng… Đoàng”… Hai tiếng sét bên tai khiến tôi giật nảy. Tôi lắc đầu nguầy nguậy :
- Không… sao mà thế được… mi đang nói nhảm à ???
- Này ! – Hắn nắm mạnh vai tôi - … nãy giờ tôi nhịn lắm rồi đấy, ai nói nhảm hả ? đó là sự thật, dù không muốn cũng phải tin.
- Nhưng… diện mạo này… đâu phải của Max…
- Thế cái ôm này thì sao ?
Tôi cứng họng, cái ôm quá bất ngờ… Sao tôi toàn gặp phải những tình huống như thế này cơ chứ… Có điều, cái ôm lần này làm tôi lạ lẫm, làm tôi kinh ngạc… và cả hạnh phúc nữa… Oái, tôi đang nghĩ gì thế này ? Hạnh phúc ??? Điên ??? Điên thật rồi… Mà sao tôi lại để yên thế này nhỉ ??? không được…
- Làm gì vậy ??? Tránh xa tôi ra…
Hắn cười… Bị đẩy ngã mà vẫn còn cười…
- Tôi đúng là phát điên vì cậu mà… nhưng không sao… tôi chấp nhận…
O_O???
- Trông bộ dạng của cậu kìa… chẳng khác nào một con ếch đâu…
- Cái… cái gì??? Con ếch??? Này, này, cậu…
- Tôi … sao???
- Cậu…cậu…
Câu nói chuẩn bị được thốt ra từ miệng tôi đã bị ánh mắt của hắn nuốt chửng.
Chúa ơi! Ánh mắt đó… sao lại làm tôi đứng tim thế kia…
- Thật lòng mà thú nhận… những ngày qua,tôi đã nhớ cậu khủng khiếp…
- …
- Chẳng hiểu tại sao… nhưng tôi cần cậu…
- …???
- Rất cần! cậu hiểu không???
Kẻ lạ mặt (à không, bây giờ thì tôi tin, cậu ấy là Max rồi) nói đều đều… Tim tôi bỗng xốn xang… đây có thể coi là một lời tỏ tình được không nhỉ ??? Tôi vẫn đứng đó, chôn chân tại chỗ… Bốn mắt nhìn nhau…và thời gian như chậm lại…

Hơn hai tuần ở bên cạnh Max, tôi đã cảm nhận được tình cảm mà cậu ấy dành cho tôi là thực sự. Về phía mình,trái tim tôi vẫn mơ hồ khó hiểu… tôi không dám khẳng định tình cảm của mình với Max, bởi đâu đó, trong một phần ký ức… hình bóng Phong vẫn bóp nghẹn trái tim… Max kể cho tôi nghe câu chuyện về thể xác thay thế… cái hình dáng Lê Duy Phong quen thuộc với tôi trước đây, chỉ là phương tiện đẻ làm nhiệm vụ… Còn bây giờ, hai cậu ấy phải trở lại đúng hình dạng của mình và hình dạng cũ sẽ biến mất vĩnh viễn, không tồn tại trên thế gian này nữa…
Max cũng nói về mảnh giấy óng ánh tôi đang giữ. Đó chính là trái tim của Gió – Phong Thần mà ai cũng khát khao có được. Nhưng Max thì khác, cậu ấy chờ đến trận tử chiến để quyết đấu thực sự.
Một buổi sáng, Max đi vắng, tôi đang thơ thẩn tại khu vui chơi của nhóc Poo… Bỗng một cơn gió nổi lên dữ dội…
- Mi tên Di Băng phải không???
Tôi kinh ngạc quay lại. Một đứa con gái tầm tuổi tôi đang nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét.
Tôi gật gật…
- Vậy thì mau biến khỏi chỗ này đi…
- Tại sao??? – Tôi nhíu mày tỏ vẻ không hiểu.
- Ta không muốn nhìn thấy mi ở đây!
- …???
- Mi chưa nghe rõ à???
- Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi – Tôi đáp tỉnh queo.
- Không được ở cùng Max của ta!
O_O???
- Còn đứng đó nữa, mi không sợ chết sao???
- Bạn sẽ không giết được tôi, vì đây là nhà Max. – Tôi nhướn mày, thách thức.
- Hahaha… con nhỏ ngu ngốc…
- …
- Chính Max bảo ta đến tiễn mi…
- Bạn nói dối!!!
- Ta không nói dối, đó là sự thật, anh ấy không lỡ tự tay tống cổ mi đi mà thôi.
Tôi bật cười, nhưng trong lòng đầy hoang mang.
- Mi cười ư??? Hừ, nhân đây ta cũng nói luôn cho mi biết… ta- Tiểu Miêu và Max là một đôi từ lâu rồi.
Choáng váng… Tôi nhìn cô ta,gần như nghẹn thở, nhưng vẫn cố trấn tĩnh.
- Bạn đang nói linh tinh gì thế?
- Cô ấy không nói linh tinh. - Một giọng nói quen thuộc vang lên. Tôi không dám tin vào tai mình nữa.Nhưng đúng là giọng Max…Hai người họ, thật không thể tin nổi họ đang nắm tay nhau,giương mắt về phía tôi.
- Max… chuyện này…
- Mi ngốc lắm…lâu nay ta cũng chỉ trêu đùa mi thôi…
- Nhưng… cậu đã nói…
- Nói? Nói gì? – Cô gái tên Tiểu Miêu ghé sát mặt Max, thì thầm đủ để tôi nghe thấy - … anh đã nói gì với nhỏ ta vậy…
- Hahaha… anh đã nói gì chứ…
- Thế nào? - Tiểu Miêu hất hàm về phía tôi, giọng đắc ý - …Cô tự đi hay để chúng tôi “ tiễn “ ?
- Không, không thể nào…- Tôi lắc đầu đau đớn.
Trái tim tôi không thể vỡ tan một lần nữa. Niềm tin của tôi, không thể tiếp tục bị đặt sai như thế…
- Nếu cô không đi thì đừng trách chúng tôi…
Tiếng Max lại lạnh lùng cất lên. Tôi nhìn cậu ấy qua làn nước mắt… khuôn mặt sắt đá vẫn không biểu lộ cảm xúc… Tất cả vỡ vụn, cánh cửa hi vọng như đóng sập trước mắt, tôi vội quay đầu, vụt chạy.
Tức tưởi va quỵ ngã…Tôi bị lạc, lang thang trong khu rừng vắng lạnh… chẳng nhẽ lại kết thúc tàn nhẫn như vậy sao???
Giờ này ba mẹ tôi đang làm gì nhỉ??? Chắc là đang lo lắng cho tôi lắm… hoặc cũng có thể họ không còn nhớ gì đến tôi nữa, giống như Phong ấy… chẳng còn một ai trên đời này biết đến… thật khủng khiếp.
Màn đêm dần buông xuống, lạnh lẽo và cô độc… tôi tựa người vào một gốc cây… miệng khô đắng, còn bụng thì đói meo.
“ Chúa ơi! Xin hãy cho con nhìn thấy ánh mặt trời sớm mai…”


“Hú ú ú ú ú ú ú ú ú ú ú…”
Thứ âm thanh man rợ từ xa vọng đến khiến tôi bàng hoàng tỉnh lại. Tôi vẫn chưa chết??? ơn chúa… tôi vẫn còn được trông thấy ánh mặt trời le lói đang cố xuyên qua những tầng lá dày đặc để soi dọi xuống mặt đất.
“ Hú ú ú ú ú ú ú ú ú ú ú …”
Thứ âm thanh kia lại vang lên lần nữa. Lần này, tôi bừng tỉnh thực sự… “Tiếng sói
tru “???Đúng rồi, tôi cố cựa mình, chân tay bủn rủn, gần như tê liệt… Những tiếng động mạnh làm mặt đất dường như rung chuyển…Lẽ nào…đàn sói đang đến??? Ôi không…vì sự sống, tôi quật sức cố lết người thật nhanh, nhưng … đàn sói đã đến…Chúng gầm gừ xung quanh tôi… Những chiếc răng lanh sắc nhọn và đôi mắt khát máu…
- Không…không…
“Grừ... ừ…ừ…ừ…”.
Mệt, đói và sợ hãi. Tôi sắp chết rồi…
“ Sượt”.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaa….
- Di Băng!!!
Âm thanh cuối cùng mà tôi còn nghe được trước khi ngat lịm trên bờ vai của một ai đó.

Chữ kí của anhpro

Tài Sản của anhpro
Thu Sep 06, 2012 10:57 am
khong dam yeu
 Trái tim của Gió Bgavat18
 Trái tim của Gió Bgavat10 Trái tim của Gió Bgavat12 Trái tim của Gió Bgavat13
 Trái tim của Gió Bgavat15
avatar
 Trái tim của Gió Bgavat17
 Trái tim của Gió Bgavat19 Trái tim của Gió Bgavat21 Trái tim của Gió Bgavat22
Biên Hòa Home-anhpro
Tước HiệuTHÀNH VIÊN CHÍNH THỨC

THÀNH VIÊN CHÍNH THỨC
Hiện đang:

post post : 76 Points Points : 19682
thanks thanks : 1
avatar avatar :  Trái tim của Gió 50 Tâm Trạng Tâm Trạng :  Trái tim của Gió Ratdethuong avatar-dulieu : 57,11580|47,11460|50,11844|49,10860|64,12636|51,11470|48,12281|58,12259|66,11449
Birthday Birthday : 10/12/1998 ngày gia nhập : 11/07/2012 Age : 25
châm ngôn sống châm ngôn sống : khong dam yeu

Profile anhpro
post post : 76
Points Points : 19682
thanks thanks : 1
avatar avatar :  Trái tim của Gió 50
Tâm Trạng Tâm Trạng :  Trái tim của Gió Ratdethuong
avatar-dulieu : 57,11580|47,11460|50,11844|49,10860|64,12636|51,11470|48,12281|58,12259|66,11449
Birthday Birthday : 10/12/1998
ngày gia nhập : 11/07/2012
Age : 25
châm ngôn sống châm ngôn sống : khong dam yeu

 Trái tim của Gió Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Trái tim của Gió
Loading

khong dam yeu
Tiêu đề: Trái tim của Gió

CHAP 8 : Trái tim của Gió

Khi tỉnh dậy,tôi thấy mình đang nằm trên một chiếc giường, xung quanh là những tấm rèm màu hồng tươi tắn. Đây là đâu??? phải chăng là Thiên Đàng ???
- Cậu đã tỉnh rôi ư??? - Một giọng nói cất lên.
Tôi quay ra khẽ vén tấm rèm sang một bên…
- Cậu là …
- Tớ là Phong Thần đây…
- Phong??? - Trước mắt tôi là “áo choàng trắng “ … Phải rồi, Ben cũng gọi cậu ấy là Phong thần…Hình dáng mới của cậu ấy là đây sao??? Vậy là tôi vẫn chưa chết???
- Băng!!! Tớ xin lỗi… Cậu có sao không?
Phong Thần quỳ xuống, hôn nhẹ lên tay tôi… Bây giờ thì tôi đã tin, cậu ấy đúng là Lê Duy Phong.
- Cậu… - Nỗi uất ức trong lòng tôi bỗng trào dâng mãnh liệt, những giọt nước thi nhau rơi xuống - … Cậu đã làm gì với cuộc sống của tớ hả??? Đảo lộn mọi thứ khiến tớ phát điên rồi lạnh lùng bỏ đi… Cậu xấu lắm.. Cậu biết không???
Cậu ấy gật gật, bàn tay run run cố lau khô khuôn mặt tèm nhem nước của tôi. Tôi cứ thế mà nức nở, nức nở như một đứa con nít lúc ăn vạ…Đợi tôi bình tĩnh lại, Phong mới cất lời :
- Tớ xin lỗi…Tớ đã từng nói rằng cậu đừng thích tớ… Nhưng, bây giờ tớ phải nói lại…
- …
- Hãy thích tớ nhé!
Phong Thần nhìn thẳng vào mắt tôi nghiêm túc…Đây chẳng phải là điêu tôi mong ước bấy lâu ư??? Nhưng sao thế này, tôi bỗng bối rối, cúi mặt lảng tránh.
- Băng…Cậu…Cậu đã thích ai rồi sao ???
Câu nói của Phong khiến tôi giật thót…
- Băng…Là thật hả???
Tôi không biết phải nói với Phong thế nào nữa. Thật sự, trái tim tôi vẫn chưa dám khẳng định câu trả lời chính thức.
- Ôi! Băng của tớ…Cậu đã thay đổi rồi… - Phong Thần ôm mặt đau khổ.
- Phong… - Tôi lí nhí kéo tay cậu ấy - Tớ…tớ…cậu có giạn tớ không???
- Tớ…không biết nữa… tớ rất thích cậu!
Tôi im lặng như một kẻ mang trọng tội. Rồi chợt nhớ ra một điều, tôi lại kéo tay cậu ấy.
- Sao cậu lại cho tớ giữ trái tim của Gió???
Phong thoáng lúng túng, nhưng nhanh thôi, cậu ấy bình thản đáp :
- Vì…lúc đó, tớ nghĩ…cậu sẽ là…
- …
- Chủ nhân của nó.
- Chủ nhân??? – Tôi thốt lên.
- Đúng vậy, chủ nhân của trái tim tớ, và bây giờ nó chỉ nghe lời cậu.
- Nhưng …tại sao không có trái tim cậu vẫn sống? – Tôi cố bình tĩnh, nói lảng sang chuỵên khác.
- Sống nhưng không thể yêu, đó là lý do, trước đây tớ bảo cậu đừng thích tớ…lúc đó, tớ tưởng mình đã chết bởi sự truy đuổi rôi.
- Tại sao ai cũng muốn có nó???
Tôi tiếp tục hỏi, đây chính là cơ hội để tôi được giải đáp tất cả những khúc mắc trong lòng.
- Vì nó mang một sức mạnh tối cao…hơn nữa, bóp chết nó, tớ cũng sẽ chết.
- Tại sao họ muốn giết cậu?
Phong im lặng, tôi nín thở chờ đợi.
- Đó là câu chuyện của một nghìn năm về trước…Trong khi làm nhiệm vụ, dòng họ tớ đã vô tình gây thù chuốc oán với rất nhiều ác quỷ…
- Ác quỷ??? Những người muốn giết cậu đều thuộc dòng họ ác quỷ???
Phong gật đầu.
- Vậy…Max???
- Max??? – Phong kinh ngạc nhìn tôi - …Cậu quen hắn ta…
- Tớ…
- Băng !!! - giọng Phong cực kì sốt sắng - …Tớ nhớ ra rồi, còn cả cái tên Ben…tại sao hôm đó cậu và hắn ta thân mật như vậy???
- Tớ…
- Băng…hai tên đó thuộc hai dòng họ ác quỷ độc ác nhất, cho dù thế nào, cậu cũng không được lại gần chúng.
- Không! – Tôi nhìn Phong, quả quyết – Đó không phải bản chất thật của họ, họ không hoàn toàn là ác quỷ…chỉ là…
Nói đến đây tôi bỗng nghẹn lại. Chẳng phải hai người đó đều đã lừa dối tôi sao? Ben chỉ tiếp cận tôi vì trái tim của Gió…còn Max…ôi không…trái tim tôi lại nhói đau rồi…tôi không thể, không thể tha thứ cho cậu ta…
- Băng! Người làm cậu thay đổi có phải một trong hai tên ác quỷ đó không???- Phong bất chợt lên tiếng, phá vỡ mạnh suy nghĩ mông lung của tôi.
Tôi giật mình, nhìn Phong rồi cố chấn tĩnh lại:
- Chuyện đó… để sau hãy nói cậu kể tiếp đi Phong!
Phong vẫn không chịu quay lại với câu chuyện dang dở mà cậu đang kể, cậu ấy tiếp tục hỏi tôi :
- Cậu trả lời tớ đi… có phải không???
- Tớ không biết, làm ơn đừng hỏi nữa! – Tôi lắc đầu buồn bã.
Phong thở dài thất vọng…
- Được rồi, tớ kể tiếp nhé… - Nói rồi, cậu ấy đưa mắt hướng ra bầu cửa sổ - …vì mối thù hận từ một nghìn năm trước đó mà bây giờ thế hệ chúng tớ phải quyết đấu trong trận tử chiến sắp tới.
- Sắp tới???
- Ừ…chỉ một người được sống, người đó là kẻ mạnh nhất…


Hai ngày sau, cái ngày mà trận tử chiến tôi không hề mong muốn diễn ra. Mặc cho tôi tha thiết ngăn cản, Phong Thần vẫn đến chỗ hẹn. Tôi nằng nặc đòi đi theo, nhưng cậu ấy không đồng ý. Đánh liều, tôi dùng sức mạnh trái tim của Gió để bay theo Phong ( Cái này Phong đã dạy tôi để phòng thân )… và cuối cùng cũng đến nơi…
Nép sau đám lá rậm rạp, tôi rùng mình nhìn ra đoàn người đông nghẹt trước mắt. Những hình thù gơm ghiếp đáng sợ… chỉ có ba khuôn mặt đẹp đẽ, quen thuộc nổi bật giữa đám người kỳ quái. Đó là Ben, Phong Thần và Max. Họ đứng trên bụng cao, nhìn nhau bằng ánh mắt đầy thách thức…Bất chợt một cơn gió nổi lên dữ dội, tôi cố bấu chặt vào một cành cây dể bám trụ…Tất cả đám đông bay lên… những làn khói xanh lét làm tôi hoa mắt…Không ! Tôi không muốn ngất lịm trong hoàn cảnh này… Tôi còn phải ngăn cản họ…
Trong mơ hồ, tôi nghe mang máng bên tai, một giọng nói ấm áp, quen thuộc :”Băng! Băng ơi!”…
Mắt tôi dần hé mở…những cặp mắt lo lắng…
- Max…Phong…vậy còn… - Tôi cố gượng dậy - …Trận tử chiến?Ben ? Ben đâu?
Tất cả đều im lặng, không khí ngọt ngạt đến rợn người…tôi bắt đầu hoảng loạn, mắt dáo dát tìm kiếm…
- BEN !!! – Tôi đau đớn gọi tên cậu bạn trong đám xác chết la liệt trước mắt. Một thảm cảnh, thật sự là một thảm cảnh…
- Ôi ! Bạn tôi…dù sao Ben cũng là bạn tôi…Ben ơi!
- Di Băng…- Tiếng gọi thều thào, yếu ớt cất lên.
Ben kia rồi, tôi chạy đến siết chặt tay cậu ấy, nước mắt không ngừng tuôn.
- Sao lại thế này??? Sao lại thế này hả Ben???
- Đó là định mệnh… - Tiến Max cất lên từ phía sau.
- Không! Là mấy trò vớ vẩn mà mấy người tự nghĩ ra. Than
- Băng…họ không muốn thế…tất cả là định mệnh…
- Không!!! – Tôi vẫn lắc đầu điên dại.
- Băng à! Tôi đã nghĩ…
- …
- Trước giờ vẫn lừa dối bạn…
- …
- Nhưng tôi đã lầm…trong thời gian tiếp cận bạn…rồi cả cái lần bạn đòi đánh đổi mạng sống để cứu tôi…
- …
- Tôi đã thích bạn… sự thật là tôi đã thích bạn mất rồi…
- Ben…
- Xin lỗi…
Một giọt nước trong suốt rơi xuống từ khoé mắt chưa bao giờ khóc…tay Ben buông thõng…tôi bàng hoàng, chết lặng…
- Không…Ben…Ben…Ben à…KHÔNG!!!
Tiếng thét của sự đau đớn, tuyệt vọng tột độ… tất cả đèu kinh hoàng nín lặng. “Băng “…Max gọi tôi bằn ánh mắt xót xa, đau khổ,…nhưng,chưa lúc nào tôi thấy căm hận và ghê tởm cậu ta đến thế…cho dù trái tim đã trả lời một sự thật tàn nhẫn, rằng tôi thích Max.
- Hài lòng chưa??? Nhìn thảm cảnh này hai người hài lòng chưa???
- Băng!!!
- Đừng gọi tên tôi !!! – Tôi hét lên - …Tôi không cho phép cậu gọi tên tôi… loại người giả dối như cậu không xứng đáng…
- Băng!!! - Lần này, không phải một tiếng gọi, mà là một tiếng quát.
Max tiến lại, ánh nhìn đầy giận dữ :
- Cậu nói gì??? Nói lại tôi xem???
- Đừng có giả vờ nữa…
- ???
- Cậu đã lừa dối tôi…Cậu biến tôi thành con nhỏ ngu ngốc…
- Tôi không hiểu cậu nói gì! – Max nhíu mày, nắm mạnh vai tôi.
- Buông ra! Thật đáng sợ, cậu diễn đạt quá…Không hiểu ư???Chẳng phải năm ngày trước cậu cùng cô bạn gái Tiểu Miêu yêu quý đã đuổi tôi đi một cách tàn nhẫn sao ?
- Cái gì???- Max trợn trừng mắt.
- Nếu không có Phong thì tôi đâu còn đứng ở đây nữa…hai người thật độc ác!
- Im! Nghe tôi nói đây – Max nghiến răng, mắt nhìn thẳng mắt tôi - …đó chắc hẳn là kế hoạch của Tiểu Miêu, cả hai chúng ta đều sập bẫy…
- Sập bẫy??? hừ, thế còn cái người giống hệt cậu hôm đó…thì sao đây???
- Việc biến ra một kẻ thay thế là hoàn toàn có thể với Tiểu Miêu…Cô ta còn nói với tôi rằng cậu đã bỏ tôi đi tìm Phong Thần…Cậu có biết tôi đã tưc giận đến mức nào không? Đến phát điên lên…biết không hả ???
Choáng váng. Toàn thân tôi như mất thăng bằng…môi mấp máy bằng một thứ âm tiết đầy tội nghiệp :
- Thật…thật không ???
- Đồ ngốc!!!
Những cái ôm đến với tôi bao giờ cũng bất ngờ như vậy. Tôi cảm thấy mình quá bé nhỏ trong vòng tay ấm áp của Max…sự thật là tôi đã thích Max mất rồi…
- Hai người làm cái gì vậy hả???
Là tiếng hét của một đứa con gái…mà không, có cả giọng con trai. Chúng tôi quay ra bắt gặp hai cặp mắt mở to tức giận.
- Băng…kẻ đó…kẻ đó là Max sao???
Phong vừa dứt lời, Tiểu Miêu đã nói chen vào :
- Tưởng ở đây có mỗi hai người thôi chắc.
- Tiểu Miêu!!! – Max đứng phắt dậy, khiến tôi chới với – Cô đến đây để nhận chết hả???
- Đồ nhẫn tâm, anh là đồ nhẫn tâm…Tôi thích anh như vậy,tại sao anh lại chọn con nhỏ ngu ngốc đó???
- Tôi cảnh cáo lần cuối, nếu cô còn dám gọi Di Băng như thế, tôi sẽ giết cô!
- Dẹp những chuyện đó sang một bên…Max! Tôi và cậu còn trận tử chiến cuối cùng.
Tiếng Phong vang lên…tất cả lại chìm vào sự im lặng ngột ngạt.
- Đúng vậy, chúng ta bắt đầu chứ???


Chẳng ai có thể ngăn cản được trận chiến này nữa. Tôi và Tiểu Miêu đã bị trói.
- Này,cô có phép mà…xử lý cái dây này đi – Tôi cố ra vẻ thân thiện với Tiểu Miêu mặc dù trong lòng rất ghét.
- Hứ! – Cô ta vênh mặt - …Đúng là con nhỏ ngốc, sợi dây này chỉ có Max mới tháo được, trước ta có học lỏm nhưng giờ thì quên rồi.
Thất vọng toàn tập. Tôi tiu nghiủ nhìn ra… chúa ơi!!! Nhìn kìa! thứ ánh sáng phát ra từ người hai cậu bạn làm tôi chói mắt…họ bắt đầu tấn công đối phương bằng những lưỡi dao ánh sáng sắc lẻm…Xoẹt… một tia chém xẹt qua tay Phong, chảy máu…ôi không, tôi vội nhắm chặt mắt, xót xa…
Xoẹt…lại một tia chém nữa nhưng lần này nó trúng vào tay Max…tim tôi nhói lên…Không được! cứ thế này thì không được!
- Tiểu Miêu! Cô cố nhớ lại được không?
Tiểu Miêu vẫn ghét tôi ra mặt…nhưng chắc tại đau lòng khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt lên cô ta cũng nhíu mày suy nghĩ.
- Cô đang cầm trái tim của Gió hả???
Tôi gật đầu.
- Lấy nó ra đi!
- ??? – Tôi không đáp, chỉ nhìn Tiểu Miêu bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.
- Tôi không thèm lừa cô nữa đâu…vì tính mạng của Max.
- Nhưng…
- Nhưng gì mà nhưng! – Cô ta gắt lên.
- Tôi lấy ra bằng cách nào chứ???
- Ờ…cũng phải…- Tiểu Miêu nhìn tôi, gật gật.
Bỗng, cô ta nhắm chặt mắt, miệng lẩm nhẩm một câu thần chú nào đó. Tôi tròn xoe mắt, lắp bắp:
- Làm…làm gì vậy???
Tiểu Miêu không đáp vẫn tiếp tục lẩm nhẩm…Tôi nóng ruột nhưng cũng không dám hỏi thêm nữa…Ngoài kia, trạn chiến ngày một quyết liệt…làm ơn đừng cướp đi một người nào cả…
Một luồng khí bỗng ập đến,dứt phăng sợi dây ra khỏi người chúng tôi…chưa để tôi định thần, Tiểu Miêu đã quát lớn :
- Còn đứng đó à? Mau lấy trái tim của Gió ra đi!
Như một con rôbôt tôi móc vội mểnh giấy óng ánh ra…
- Đặt vào trái tim của cô…và nói rằng: “Hỡi trái tim của Gió! Ta là chủ nhân của mi!”
Tôi đứng ngây ra tỏ vẻ không hiểu những lời cô ta nói.
- Làm đi! Mau lên - Tiểu Miêu quát ầm lên khiến tôi giật thót, luống cuống đặt mảnh giấy lên ngực…
- Hỡi trái tim của Gió! Ta là chủ nhân của mi!
BÙNG…Một tiếng nổ vang lên…tất cả đều nín nặng…
“Hỡi những kẻ đã vì ta mà chết hãy sống lại và nghe ta nói…”
Dứt lời, những xác chết đều đồng loạt vục dậy…Chúa ơi! Trong đó có cả Ben… chuỵện gì đang xảy ra thế này…kẻ đang nói là ai? Tại sao lại có uy quyền đến vậy?
“Hôm nay ta có mặt tại đây với một trái tim trong sáng, bởi chủ nhân của ta, một trái tim không thù hận, một trái tim thánh thiện đã gắn với ta từ một nghìn năm trước…Và,ta chính thức phá bỏ vĩnh viễn lời nguyền của trái tim này…phép thuật sẽ không còn tồn tại trên thế gian này nữa…nó chỉ biến các ngươi thành những con ác quỷ mà thôi…VĨNH BIỆT!!!”
Tất cả đã kết thúc…để chờ đón một sự bắt đầu hoan hảo…


CHAP 9: Đoạn kết có hậu


8 năm sau.
9h:00.
Phong sẽ đi chuyến bay sang London vào 9h:30.
Phong nói cậu ấy luôn có tấm vé dàng cho tôi, chỉ chờ tôi suy nghĩ và quyết định. Đi hay ở lại??? Phong hay Max???
9h:05. Một tin nhắn mới từ Phong : “ Tớ vẫn đang chờ cậu…”
9h:10. “Còn 20’ nữa thôi Băng à…”
9h:15. Một cuộc gọi.
9h:20.Tôi lái xe ra khỏi nhà…
9h:30.
- Cuối cùng cậu đã đến…
Cậu con trai quay lại nhìn tôi, giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt thì không giấu nổi niềm hạnh phúc.
- Trái tim tớ đã chọn cậu.
- Cậu sẽ không hối hận???
Tôi gâth đầu quả quyết.
- Di Băng! Tôi yêu em!
Max đến bên tôi, siết chặt tôi trong vòng tay của cậu ấy. Chúng tôi không nói thêm lời nào nữa, chỉ có nhịp đập của hai trái tim rộn ràng…
Chuyến bay sang London đã cất cánh. Tin nhắn cuối cùng Phong gửi cho tôi trước khi rời đi :
“ Gió ơi gió có bay qua nơi ấy
Mang đến em lời chúc phúc ngọt ngào
Để sớm mai mỗi khi em thức dậy
Tựa vai người em có được bình yên…”
Tạm biệt Phong Thần! Tớ cũng chúc cậu tìm được hạnh phúc thực sự …

Tại giáo đường. Tôi mỉm cười mãn nguyện, bứơc đi bên Max… trên tấm thảm trải đầy cánh hoa hồng, Chúa đã chứng giám cho tinh yêu của chúng tôi.
Vậy là mọi thù hận đã tan biến…hạnh phúc sẽ tiếp tục mở ra cho những trái tim biết yêu thương…
Tái bút: Ben đã trở thành một luật sư nổi tiếng bên Mỹ. Cậu ấy vẫn thương xuyên gửi mail về hỏi thăm vợ chồng tôi và hứa hẹn sẽ trở lại Việt Nam vào một ngày gần nhất. Con Tiểu Miêu, cô ấy hiện là giáo viên của trường võ thuật mà con trai chúng tôi đang theo học. Thằng bé được 6 tuổi,nó giống Max đến cả ngoại hình và tinhý cách. Chúng tôi gọi nó là :” Gấu con”. Khi nào thằng bé lớn, tôi sẽ nói cho nó hiểu ý nghĩa của cái tên đó. Còn bây giờ thì…
“ – Max! Anh còn nằm đó xem đá bóng hả?
- Max! mau vào phụ em nấu bữa tối nào !
- Max!cho Gấu con đi tắm đi anh!”
“ Max, Gấu con…em yêu hai người!”

Chữ kí của anhpro

Tài Sản của anhpro
 Trái tim của Gió Bgavat18
 Trái tim của Gió Bgavat10 Trái tim của Gió Bgavat12 Trái tim của Gió Bgavat13
 Trái tim của Gió Bgavat15
 Trái tim của Gió Bgavat17
 Trái tim của Gió Bgavat19 Trái tim của Gió Bgavat21 Trái tim của Gió Bgavat22
Biên Hòa Home-Sponsored content –
Tước Hiệu

Hiện đang:


Profile Sponsored content

 Trái tim của Gió Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: Trái tim của Gió
Loading

Tiêu đề: Trái tim của Gió

Chữ kí của Sponsored content

Tài Sản của Sponsored content
Xem chủ đề cũ hơnChủ đề cũ Xem chủ đề mới hơnChủ đề mới

Trái tim của Gió

Xem chủ đề cũ hơnXem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang

Xem thêm các bài viết khác cùng chuyên mục

-

Bài viết liên quan

-
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Không dùng những ngôn từ thiếu lịch sự.
* Bài viết sưu tầm nên ghi rõ nguồn.
* Tránh spam nhảm không liên quan đến chủ đề.

Yêu cầu viết tiếng Việt có dấu.


Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Cộng Đồng Teen-Sân chơi dành cho teen 9x :: -‘๑’- GIẢI TRÍ - THƯ GIÃN -‘๑’- :: ;.+"'-._Truyện-Sách_.-"'+.; :: ;.+"'-._Truyện tình cảm_.-"'+.;-
♥ Viết Bình Luận Đăng Lên Facebook ♥

Ẩn Nhạc Hot