Còn lại gì khi em vắng anh hỡi người? Còn lại gì?
Em yêu anh, em cần anh.
Ngày
mai anh đi rồi. Anh sẽ không còn bên em nữa. Sẽ chẳng còn đôi tay anh
yêu nhẹ lau nước mắt em mỗi khi em buồn nữa, chẳng còn bờ vai ấm áp để
em tựa vào khi có ai làm em tổn thương nữa, chẳng còn môi hôn ngọt ngào
cho mỗi sớm mai thức dậy, chẳng còn những vòng tay ôm nhẹ siết cho những
đêm trở lạnh. Chẳng còn nữa.
Nhẹ
nhàng đưa đôi tay chạm nhẹ khuôn mặt anh lần cuối. Nhẹ nhàng đặt lên
môi anh một nụ hôn để thấy rằng em được gần anh hơn. Để ngày mai anh đi,
hai ta trở thành xa lạ.
Anh
hãy ôm em anh nhé! Hãy nắm lấy tay em anh nhé, hãy cho em tựa vào vai
anh anh nhé! Để hơi ấm trái tim anh sưởi ấm những giọt lệ buồn lạnh buốt
tim em, để những dấu yêu xưa ùa về trong khoảng nhớ, để khi xa nhau thì
hai ta giữ lại chút gì đó trên môi.
Còn lại gì khi em vắng anh?
Nỗi nhớ, nỗi đau, nước mắt, hận thù hay tình yêu chung thủy vẹn nguyên đợi chờ?
Em yêu anh và em chỉ muốn bên anh thôi.
Yêu
anh tựa như chim bay liền cánh. Yêu anh bằng cả con tim mình. Nhưng,
ngày mai nữa thôi. Tình yêu ấy chỉ có thể sống trong im lặng và đớn đau!
Đêm
nay sao lạnh quá anh à. Có lẽ bởi ngày mai em không còn được bên anh
nữa. Lạnh cả trong tim em. Lạnh trên đôi môi, lạnh trên từng dòng nước
mắt.
Em
níu bước thời gian, lấp đi những khoảng trống không muốn tồn tại cho
giây phút em có anh. Muốn thời gian ngừng lại đừng trôi, để em bên anh
mãi mãi. Nhưng có lẽ đó chỉ là một mộng ước, một mộng ước chẳng bao giờ
thành sự thật.
Nghiệt
ngã một mối tình. Anh sẽ xa em. Nụ hôn đang trao bỗng có chút vị gì mằn
mặn trên khóe môi tê dại. Có gì đó ướt ướt nơi khóe mắt, đáy mắt sâu
thẳm đong đầy những tổn thương, chực trào dòng nhớ, trực trào cho lời
chia tay xa mãi.
Còn lại gì khi em vắng anh?
Đêm rồi cũng sẽ tàn. Bình minh rồi cũng sẽ lên.
Chỉ còn lại mình em, chỉ mình em mà thôi!
Tiếng
sầu bỗng rơi trên môi mềm, lắng lặn trong tim em. Bụi sạn, buốt rát,
nhói lên tiếng tí tách những giọt đau. Nhẹ nhàng mà tê buốt.
Có
lẽ em sẽ đợi chờ, đợi chờ trong niềm hạnh phúc vô biên. Nhưng có lẽ em
sẽ thành cô đơn, cô đơn cho nỗi nhớ khắc khoải mà em nguyện đợi chờ cho
những bước chân anh qua.
Mà tại sao nhỉ, thế giới có trăm ngàn người, cớ chi em đợi chờ một người là anh?
Có lẽ vì em yêu anh. Và em yêu anh, anh à.
Em sẽ như thế và mãi như thế.
Nhưng em cũng sẽ học cách chấp nhận cho ngày em vắng anh.
Một mình, bơ vơ và nỗi nhớ!